Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 107: Ta Vẫn Luôn Chỉ Muốn Ngươi






Dạ Mộc cười nói,
"Đương nhiên là cho ngươi rồi! Hôm nay lúc đi dạo ta rất muốn tặng cho ngươi một món quà, nhưng mấy cái kia ta thấy không hợp, chỉ có bùa bình an này hợp nhất nên ta quỳ nửa canh giờ mới cầu được đó!"
Nàng nhét bùa vào túi thơm trên người Mặc Lâm Uyên, nhét xong còn duỗi tay vỗ vỗ,
"Tuy rằng ta không tin cái này, nhưng hiện tại thế cục càng ngày càng phức tạp, thứ duy nhất ngươi cần......!có lẽ cũng chỉ có cái này."
Nàng quỳ một gối ở bên người Mặc Lâm Uyên, từng chữ nàng nhẹ giọng nói ra làm sát khí trên người Mặc Lâm Uyên cũng tiêu tán một chút, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ bên chân, bỗng nhiên than nhẹ.
"Thứ duy nhất ta cần.......không phải cái này!"
"Hửm?"
Dạ Mộc ngẩng đầu, đột nhiên, tay nàng bị Mặc Lâm Uyên bắt lấy, sau đó trời đất quay cuồng.

Giây tiếp theo, nàng nằm ngửa ở trên long án!
"Bang!"
Đôi tay Mặc Lâm Uyên chống bên cạnh người người nàng, nhìn nàng đột nhiên trở nên hoảng sợ, sâu kín cười.
"Ta muốn, vẫn luôn chỉ là ngươi mà thôi."
Dạ Mộc kinh ngạc nhìn hắn,

"Ngươi......"
"Suỵt."
Ngón tay Mặc Lâm Uyên chặn môi nàng, lúc này long bào trên người hắn tuột xuống, lộ ra trung y bên trong cùng tóc của hắn tương phản lẫn nhau.
Dưới ánh nến lay động, hắn trông thật giống yêu tinh.
"Hôm nay biết được ngươi cùng Vô Thanh ra ngoài, ta cả ngày đều không cao hứng."
Ánh mắt hắn có chút lạnh, hiển nhiên là hướng về phía Vô Thanh đi.
"Nghe nói hắn kéo tay ngươi, các ngươi còn cùng nhau dạo hội chùa, đoán đố đèn, ta thật sự thật sự không vui!"
Dạ Mộc lại trì độn, lúc này mới biết Mặc Lâm Uyên ghen tị, nàng dở khóc dở cười,
"Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta mới mười một tuổi mà!"
Ăn dấm của một đứa trẻ mười một tuổi, có quá đáng không chứ?
Mặc Lâm Uyên lại không cười,
"Mười một tuổi, tuy rằng hơi sớm, nhưng cũng có thể lấy chồng rồi."
"Ngươi không phải nghiêm túc chứ?"
Dạ Mộc có điểm túng quẫn, nàng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Mặc Lâm Uyên đè xuống, trên khuôn mặt quyến rũ tinh xảo của Mặc Lâm Uyên hiện lên một tia nguy hiểm.

Giây tiếp theo, hắn cúi đầu, trực tiếp hôn môi Dạ Mộc!
Nàng nàng nàng......!Bị Mặc Lâm Uyên hôn?!
Dạ Mộc dùng sức đẩy Mặc Lâm Uyên một phen!
"Ngươi làm gì?!"
Mặc Lâm Uyên bị nàng đẩy lui về phía sau, khóe miệng nhếch lên, có vài phần tà khí.
"Ta làm cái gì, nàng nhìn không ra sao?"
Hắn đến gần một bước, trên cao nhìn xuống.
"Lần trước ta nói thích nàng, chính là nàng trốn tránh ta.

Hiện tại nàng chịu gặp ta có lẽ là bởi vì nhận định trong lòng ta chỉ là nói nói mà thôi.

Sẽ không làm gì nàng, đúng không?"
Dạ Mộc trừng mắt nhìn hắn,
"Ngươi, ngươi.....ta mới mười một tuổi!"
Có cần phải phát rồ như vậy không?

Mặc Lâm Uyên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn qua có chút quỷ mị.
"Mười một tuổi? Nàng có biết lúc mẫu hậu sinh ra ta là bao nhiêu tuổi không?"
Dạ Mộc nhìn chằm chằm hắn, hắn lại đến càng gần.
"Mẫu hậu ta mười ba tuổi tiến cung, mười bốn tuổi sinh hạ ta.

Hiện tại, nàng còn cảm thấy mười một tuổi rất nhỏ sao?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!!]
Dạ Mộc quả thực không lời gì để nói, xã hội cũ vạn ác này!!
"Nhưng đó là mẫu hậu ngươi! Ta......!Ta không được!"
Nàng ngửa đầu thực kiên quyết nói.
Mặc Lâm Uyên nhịn không được cúi đầu cắn môi nàng một cái.
"Cho nên ta không làm gì nàng, ta chỉ là muốn nói cho nàng."
Hắn dán rất gần, gằn từng chữ.
"Ta là quân chủ Mặc Quốc, quốc gia này tất cả đều là của ta, bao gồm nàng.

Cho nên, nàng nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị ta chiếm được, không phải sao?"
Dạ Mộc tức khắc nói không ra lời, thiếu niên trước mắt với lúc mới gặp có bất đồng rất lớn.

Hắn cao hơn, cường tráng hơn, cũng trở nên càng thêm tuấn mỹ, nguy hiểm, có tính chiếm hữu, chỉ có nàng, trước đó còn nghĩ hắn là đứa nhỏ, còn tưởng rằng hắn nói thích chỉ là nhất thời hứng khởi vui đùa......
Cuối cùng Dạ Mộc mơ màng hồ đồ trở lại chỗ ở, nghĩ đến bị Mặc Lâm Uyên hôn môi mình, mặt nàng liền nóng bừng.
Thật là......!Thế nhưng bị một đứa nhỏ chiếm tiện nghi......
Cũng......cũng không thể nói là đứa nhỏ nữa, rốt cuộc vừa nãy Mặc Lâm Uyên thật bá đạo, hơn xa những nam nhân nàng từng gặp qua......Người nơi này đều trưởng thành sớm như vậy sao? Mới mười lăm mà đã muốn thân mật với nữ tử! Xã hội phong kiến này thật không ổn!
Tuy trong đầu nàng suy nghĩ muôn vàn, nhưng nàng lại không cảm thấy chán ghét.

Trên người Mặc Lâm Uyên có hương thơm rất dễ ngửi, không phải Long Tiên Hương, mà là một loại lan hương xa xưa.
Dạ Mộc đi rồi, Mặc Lâm Uyên đem túi bùa bình an ra, nghĩ đến Dạ Mộc ra ngoài chơi còn nhớ thương hắn, không thoải mái ban ngày đều tan thành mây khói.

Hắn cất bùa bình an cẩn thận, treo ở trên cổ, nhớ tới lúc trước Dạ Mộc đẩy hắn ra chạy trối chết, khóe miệng không khỏi cười khẽ.
Thôi, lại cho nàng thêm chút thời gian là được...
Lúc sau Vô Thanh trở về cũng không có mang trả chiếc khăn mà là trộm giấu đi.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn trộm đồ, nhưng cũng là lần cuối cùng.

Hôm nay, hắn còn thu được lễ vật đầu tiên, là đồ hắn rất thích
Hắn để đèn lưu li cùng khăn màu lam đặt cùng nhau, dưới ánh nến, ánh mắt hắn càng ngày càng ôn nhu, khóe miệng cũng là ý cười.
Nhưng nghĩ đến cái gì, nụ cười đột nhiên ảm đạm đi.

Cuối cùng, hắn đặt hai món đồ ở trong rương, giống như muốn khóa lại ký ức.
Thôi......!là hắn không xứng có được đồ tốt, có thể có được một ngày khác biệt đã là Phật Tổ ban ân.
Ngày kế, Mặc Lâm Uyên bắt đầu lâm triều, lúc trước hắn trúng độc tu dưỡng, đại bộ phận việc trong triều đều giao cho Văn thừa tướng, cái này làm cho rất nhiều người thấy được không khí không bình thường.

Lúc này hắn trở về, rất nhiều người cho rằng hắn sẽ đem quyền lợi thu hồi, nhưng Mặc Lâm Uyên không có, ngược lại liên tục khen Văn Tắc, rất có ý trọng dụng.
Mà vốn dĩ đã thương lượng tốt phòng ngừa hoàng đế chặt đứt quan hệ tam đại thế gia, lúc này thấy Văn gia bị trọng dụng mà Văn Tắc cũng không có bộ dáng ghen tị, chỉ có chút bất mãn.
Hoàng đế chèn ép thế gia nghiêm trọng, rất nhiều chính sách đều nhằm vào thế gia phòng ngừa bọn họ tiếp tục lũng đoạn mọi việc.

Nhưng gần đây, chính sách đó đối với Văn gia nới lỏng không ít, rất nhiều người hoài nghi là Văn gia đã hạ độc khống chế hoàng đế, dùng danh nghĩa hoàng đế ra lệnh cho chư hầu.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy thế phi thường bất mãn, cũng nghĩ Văn gia đã làm gì đó nên tiểu hoàng đế dầu muối đều không ăn mới tử tế với Văn gia như vậy.

Cho nên một hôm hạ triều Thái Hoàng Thái Hậu chặn người lại!
"Văn Tắc, gần đây ngươi chơi trò gì, ai gia thấy thế nào cũng không hiểu được?"
Văn Tắc nhìn qua gầy đi không ít, nhưng hai mắt khôn khéo như cũ,
"Thái Hoàng Thái Hậu nói gì vậy, vi thần có chỗ nào làm không đúng?"
"Phi!"
Thái Hoàng Thái Hậu thấy Ngự Hoa Viên không người, trực tiếp quấn cánh tay hắn,
"Ngươi nói một chút, bao lâu rồi ngươi không tới tìm ai gia? Bị tiểu yêu tinh nào câu hồn?.