Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 4: Tai hoạ ngầm




“A Thần, chúc mừng em”. Trên mặt Tần Bách nhiễm một tầng ánh sáng ấm áp của ngọn nến càng trở nên nhu hoà.Tô Thần cầm lấy ly rượu đỏ mỉm cười uống cạn với hắn, rượu vừa trôi vào cuống họng, trên mặt đã nổi lên một tầng phấn hồng, dưới sáng nến càng trở nên xinh đẹp mê người.

“A Thần…” Giọng nói của Tần Bách có chút gấp gáp, trong mắt hắn nổi lên ngọn lửa dục vọng.

Thuận theo tự nhiên hai người dây dưa đến tận giường, Tô Thần ôm chầm lấy thân thể khô nóng của Tần Bách bất giác rên rỉ. Giống như có sự cổ vũ, Tần Bách rất nhanh chóng cởi bỏ quần áo hai người, da thịt trần trịu hoà cùng một chỗ, mồ hôi tinh tế chảy ra, làn da trắng mịn càng thêm cảm xúc. Tỉ mỉ hôn hít, thân thể trắng nõn thon dài của Tô Thần chủ động kẹp lấy hông Tần Bách, thân thể đã sớm quen thuộc ngón tay mơn trớn trên da thịt, trong chốc lát vươn đến hậu huyệt chật hẹp phía sau cậu.

“Ưm…”. Tô Thần rên rỉ một tiếng, hậu huyệt cũng run rẩy.

Hạ thân Tần Bách đã đứng lên, khát khao vùi vào hậu huyệt thâm trầm kia, khoảng cách địa lý cách xa nhau, việc này với thanh niên cường tráng càng khiến y thêm hung mãnh! Tô Thần rên rỉ khiêu khích dưới thân y, Tần Bách  nhanh chóng sử dụng chút lực ngón tay đâm vào hậu huyệt chật hẹp. Cúc huyệt theo bản năng kẹp chặt tay hắn, không cho ngón tay tiến thẳng vào. Tần Bách trên trán chó chút mồ hôi: “A Thần, thả lỏng!”.

Tô Thần rất muốn nghe theo, nhưng vừa vặn cấp bách càng khiến tinh thần khẩn trương, ngược lại càng buộc chặt cơ thể. Tần Bách cau chặt mày, tay kia cầm lấy hạ thân cậu vuốt ve lên xuống, đồng thời cúi đầu liếm lộng hai viên hồng diễm trước ngực.

“A!”. Trong cơ thể tự nhiên sinh ra khoái cảm yêu thích, hậu huyệt bó chặt cũng dần dần thả lỏng. Tần Bách lúc này mới thở dốc, bắt đầu không ngừng khuếch trương hậu huyệt phấn nộn, rất nhanh trở nên khát khao giống hạ thân dựng đứng của Tô Thần, thân thể quen thuộc dưới thân đã được chuẩn bị thật tốt cho cuộc ân ái sắp tới.

Thong thả tiến vào là cách làm của Tần Bách, chậm rãi ma sát xoay tròn gốc rễ của đàn ông, y cố ý làm Tô Thần phải lộ vẻ mặt mê ly.

Từ thời đại học y đã biết được tính hướng của Tô Thần, cũng hiểu đối phương cũng thầm mến mình, không cố ý tiếp cận, lại từng chút từng chút một gần gũi nhau, cuối cùng một ngày nào đó cậu chủ động thổ lộ với y, tiếp theo liền lăn thẳng đến trên giường.

Thân thể Tô Thần so với phụ nữ còn muốn mềm mại hơn, cũng có sự cứng rắn của của đàn ông, các tư thế bị uốn cong cũng sẽ không bị thương, mà mật huyệt bóng láng thừa nhận vô số kịch kiệt đâm rút thì hôm sau vẫn khôi phục lại như ban đầu. Mỗi lần làm tình đều là cực hạn hưởng thụ, y thích xem Tô Thần bị mình đâm rút đến mức rên rỉ thở dốc, cũng thích nghe giọng nói của cậu khi mê loạn cầu hoan, càng thích chôn sâu trong cơ thể tuyệt vời của cậu.

“Ưm..!”. Tô Thần theo quy luật co rúm lại hậu huyệt, nhất thời đại thịt trướng to phía trong bị chặt chẽ co rút, làm y trong giấy phút không thể khắc chế muốn xuất tinh.

Một nam trở lại đây, khi xảy ra tình ái, một giây phút nào đó Tô Thần sẽ đột nhiên co rút hậu huyệt, lúc đầu y còn tưởng mình qua mức miệt mài khiến cậu bị thương, chính là sau này y phát hiện không thể ngăn cản sự co rút này, y bắt đầu học cách hưởng thụ. Không theo quy luật, hậu huyệt co rút nhanh chóng mang đến cho hắn trải nghiệm đến ngạc nhiên vui thích, khác biệt với lấy lòng mà cố tình co rút dũng đạo, loại co rút tự nhiên này mỗi lần đều làm y trầm ngâm trong cực hạn cao trào bên trong.

“A Bách…”. Cảm thấy Tần Bách rất nhanh phát tiết, Tô Thần theo phản xạ rút lui đứng lên, đã gần đến cực hạn thân thể lại chưa thể phóng thích.

“Rất xin lỗi A Thần…”. Không ngờ y nhanh như thế đã bắn, Tần Bách mang theo chút xin lỗi mà hôn hôn lên hai má bóng loáng của người dưới thân.

Tô Thần lắc đầu thở hổn hển vài cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, nước lạnh buông xuống khiến cho dục vọng của cậu liền tỉnh lại, hạ thân thẳng cứng cũng bắt đầu rũ xuống, nhìn phòng tắm khép kín cửa Tô Thần thở dài A Bách dường như đã quên cậu còn chưa giải phóng rồi….Khoảng cách địa lý xa cách khiến hai người lúc nào cũng là tiểu biệt thắng tân hôn ngọt ngào, nhưng khi bình thường chỉ có cậu cô đơn tịch mịch. Khác giới chia tay đã nhiều huống chi là đồng giới. Tô Thần tin tưởng Tần Bách sẽ không làm những chuyện tổn thương đến mình, nhưng gần đây tâm tình của cậu cũng thực phiền toái, A Bách lại làm qua loa rồi xong. Việc này hai người cũng không nói ra, tuy nhiên trong lòng cũng có ít nhiều không được tự nhiên.

“Ôi..”. Tô Thần nặng nề thở dài, tắm nhanh nước lạnh rồi đi ra.

******************************************************************

Ngủ lại một đêm Tần Bách không thể không bay về trụ sở chính ở Hồng Kông đang bề bộn công việc, có thể lén lút nghỉ được một ngày đêm đã là quá may mắn rồi, tuy rằng Tô Thần không muốn nhưng cũng không thể mở nổi lời. Máy bay chậm rãi bay lên, cậu thở dài nhìn bóng dáng ngày càng nhỏ bé biến mất sau làn mây, không biết lần sau gặp mặt không biết là lúc nào đây.

Về đến phòng, thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ một chút, Tô Thần thất nhìn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ đang dần tối đi, căn phòng này là Tần Bách mua, lấy tiền của mua có lẽ chỉ được cái toa lét mà thôi. Cậu kiên trì không ở, vốn định dùng tiền trang trí dụng cụ gia đình, Tần Bách liền giao cho cậu. Bởi vì muốn cùng A Bách sống chung dưới một mái nhà, Tô Thần một mình lo lắng trang trí thật lâu nhưng nhìn Tần Bách nở nụ cười trên mặt, lại liên tục tăng ca đến rạng sáng chỉ để rút chút ít thời gian trang trí nhà cửa cùng, cậu cảm thấy có chút an ủi.

Có thể sống như vợ chồng với người mình yêu thương là ước muốn của Tô Thần thủa đại học, tuy rằng thích đồng tính nhưng cậu cũng không sợ tầm mắt tìm tòi xoi mói của những người xung quanh, nếu không phải A Bách cậu cũng không cần nói dối hàng xóm, bạn bè là đang sống với anh trai.

Cậu là con trai thứ hai trong nhà, anh cả cùng mẹ mười năm trước đã di cư đến Hà Lan, nơi đó văn hoá rộng mở, gay cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên, không thể tha thứ. Cho nên lúc cậu thẳng thắn nói chuyện với người thân cũng không chịu nhiểu quở trách, so sánh với nhiều người khác cậu có phần may mắn hơn.

Nhưng hoàn cảnh gia đình Tần Bách không giống cậu, Tần Bách xuất thân trong một gia đình dòng dõi thư hương, ông nội y chính là giáo sư đại học nổi danh một thời. Một gia đình như vậy làm sao chịu nhận đứa con trai duy nhất lại yêu thương đàn ông, cho nên Tô Thần còn không chuẩn bị chuyện đi gặp người nhà hắn, huống hồ Tấn Bách cũng giống như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phải thẳng thắn khai báo tính hướng của mình trước mặt cha mẹ.  Hết thảy trước mắt cứ như thế, mưa gió cậu sẽ cùng Tần Bách kiên cường chống đỡ mà đối mặt.

Bụng rung rung nhưng cậu không có hứng chuẩn bị bữa tối, Tô Thần khoá cửa lại muốn ra bên ngoài tìm quán ăn cơm. Chỉ đơn giản ăn mỳ sợi lót bụng, sau khi ăn cảm thấy có chút trướng bụng cậu liền nhàn nhã đi bộ dọc ngã tư.

Đầu xuân ở Bắc Kinh, ban đêm đèn điện loé ra thứ ánh sáng rực rỡ, người xe không ít hơn ban ngày, chuyên chở người là xe bus, chạy như bay đến đích Tô Thần có chút hâm mộ bọn họ chiều nào sau khi tan ca họ đều có nơi để mình quay về, còn cậu chỉ có thể trốn trách tịch mịch ở nhà bằng cách lien tục tăng ca, tăng ca…

Tránh ngã tư náo nhiệt, Tô Thần chọn ngõ nhỏ ít người qua lại để bước đi, gió mát thổi qua trong không khí như tơ liễu phất phơ trước mặt, màu xanh tươi mới của cỏ cây còn có gió xuân tươi mát làm dịu đi mặt đất.

Giọt nước rơi xuống không tiếng động.

Làn mưa bụi dày đặc tinh tế rơi xuống, Tô Thần còn tưởng rằng đây là ảo giác của chính mình, đến khi phát hiện đỉnh đầu dần dấn ướt át mới đứng lên, cậu mặc dù nhàn nhã chậm rãi hưởng thụ làn mưa nhưng cũng theo bản năng nhanh chóng bước đi. Mưa rơi ngày càng lớn, không giống như năm ngoái mưa xuân khá nhỏ, năm nay trận mưa xuân rạch nát bầu trời ban đem bằng sấm sét cùng mưa to. Tô Thần cố kiếm một chiếc xe taxi để về nhà, phía trước mặt toàn là người đi làm, không có xe trống nào, cậu đành phải cắm đầu chạy về phía trước. Trong làn mưa mơ hồ xuất hiện ánh sáng từ ngon đèn ấm áp, từ xa nhìn lại rất giống một gia đình Tô Thần nhẹ nhàng thở ra vội vàng chạy đến trước mái hiên.

“Mị Sắc”. Trên đỉnh đầu bảng hiệu là bảng hiệu bằng gỗ không theo phong cách nào, tên được cổ nhân nào đó tỉ mỉ khắc lên, ánh sáng màu vàng chiếu lên làm cậu nhất thời cảm thấy thật hấp dẫn, cuốn hút.

Cửa vào không có nhân viên lễ tân, phía trong cánh cửa chế tác bằng gỗ thô không biết là một nơi thế nào, Tô Thần nhìn nhìn muốn tạm trú mưa, xoay người lập tức mở cửa.