Cưỡng Cầu Hạnh Phúc Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ

Chương 44: 44: Nguy Kịch





Cảnh tượng Cố Thành Viễn lau nước mắt cho cô không ngờ lại bị anh ngồi trên xe chờ thư ký mua cafe nhìn thấy, ánh mắt anh kẽ nhíu lại nhìn về phía hai người qua khung cửa.

Diệp Vân Ánh gan cô dạo này cũng lớn rồi đấy!
Tại sao anh cho phép mình được có tình nhân bên ngoài, thì hà cớ gì lại bắt cô không được có?
Anh mất hứng để đi đến cuộc họp ngay lập tức cho tài xế lái xe về biệt thự.

Anh tức giận đùng đùng đi vào ngồi trên sofa chờ cô về hỏi tội.

Lục Tần Phàm phải ngồi chờ mất 1 tiếng thì Diệp Vân Ánh mới về.

Cô bước vào thấy anh ngồi ở sofa liền ngạc nhiên.

Giờ này không phải anh đang ở công ty sao? Trước giờ chưa từng về nhà vào giờ chưa, sao giờ lại về?!
“Cô dạo ngày có vẻ thiếu hơi đàn ông sao?" Ánh mắt không mất thiện cảm nhìn cô
“Em không có!"
“Không có, tôi thấy cô ở bên ngoài ôm ấp đàn ông đấy!"

“Anh hiểu lầm rồi!"
“Thôi khỏi biện mình đi, nay có gặp thì hẹn nhau vào khách sạn mà gặp, ở bên ngoài để phóng viên nhìn thấy cô như vậy có phải thanh danh của tôi bị cô phá hủy rồi không?"
Ha, anh là đang sợ cô hủy hoại hình tượng anh sao? Không phải anh là người hủy hoại trước sao?
“Được vậy lần sao em sẽ gặp anh ấy ở trong khách sạn!" Cô cũng không muốn cãi lại hay biện mình trực tiếp ùa theo anh mà nói
Lục Tần Phàm đơ luôn, anh chỉ là đang đe doạ cô nghĩ cô sẽ khóc lóc cầu xin không ngờ cô trực tiếp đồng ý.

“Nếu không còn việc gì em về phòng trước!"
Như thế cũng tốt, đến khi ly hôn tôi còn có cái để ép cô.

______
Vài ngày sau chuyện Diệp Vân Ánh mang thai vẫn chưa một ai biết đến ngoài cô và Cố Thành Viễn, anh hai cũng không đến thăm cô nữa, bởi đã bị cô làm cho tức không muốn nhìn thấy cô.

Tối nay ông nội muốn cả nhà dùng bữa bên nhau ở bên ngoài, sau khi dùng bữa xong cũng đã gần 9 giờ, Lục Tần Phàm bắt đắc dĩ phải cho cô ngồi cùng xe, hôm nay anh tự lái xe trên xe lúc này chỉ có hai người bầu không khí cũng không mấy vui mà nó rất khó thở.

Đang đi trên đường Lục Tần Phàm liền nhận được một cuộc gọi đến mức vứt cô giữa đường quốc lộ.

Ít phút trước anh nhận được một cuộc điện thoại từ Vương Bảo Châu, anh liền bắt máy không ngờ cuộc gọi đó là từ trợ lý của Vương Bảo Châu báo cô ta về nước nhưng vừa xảy ra tai nạn giao thông và cô ta đang ở bệnh viện.

Anh nghe mà lòng đầy lo lắng, không muốn mang theo cô đi cùng nên lập tức mở cửa xe cho cô xuống, bảo cô bắt xe mà về còn mình chạy xe thật nhanh đến bệnh viện.

Đêm tối trên quốc lộ thì lấy đâu xe để bắt, cũng không có ai ngu mà dừng xe lại cả, Diệp Vân Ánh đành thẳng bước đi bộ.

Cô đi được một đoạn thì đã bị hai tên côn đồ chặn trước mặt, ánh mắt cô nhìn lên hai tên trước mặt sợ hãi.

“Các người muốn làm gì? Tránh…tránh xa tôi ra!"
“ Em gái, sao đêm tối lại đi một mình đi với bọn anh, anh sẽ làm cho em vui!"
Hai tên kìa cười nói còn đụng tay vào người cô, Diệp Vân Ánh bị chạm cô run rẩy né đi.

“ Các người mau tránh ra!" Cô rung túi xách trên tay làm vũ khí, không ngờ chiếc túi va vào mặt của một tên, tên đó tức giận hầm hừ nhìn cô.


“ Cô dám đánh tôi, nói nhẹ nhàng không được vậy thì đừng trách!" Hai tên nắm lấy tay cô, Diệp Vân Ánh hoảng sợ vụ gf vẫy cuối cùng cũng thoát ra được, cô chạy thật nhanh nhưng chiếc giầy cao gót đã cản trở cô làm cô nhã xuống đất, hai tên côn đồ nhìn con mồi trước mặt mà cười.

“ Em gái chạy nữa đi!"
“Chạy nữa đi!" Một tên con đá vào bụng cô, cơn đau ào tới khiến cô cảm giác như bụng bị vỡ ra vậy.

Diệp Vân Ánh ôm bụng van xin bọn chúng: “ Hai người tha cho tôi đi, tôi xin hai người…làm ơn tha cho tôi đi!" Cô càng khóc lóc van xin bọn chúng càng thích thú, ai bảo cô đi trên đường không chú ý lại chọn con đường vắng xe chạy, bây giờ có kêu cứu cũng không ai nghe.

“Thân hình em gái nhìn ngon đấy!" Một tên ngồi xuống vút ve cô
Diệp Vân Ánh không chịu được có người chạm vào mình cô liền đẩy tên đó ra, không ngờ lần này cô chọc hai tên đó tức giận, bọn chúng không thèm đụng nữa mà chuyển sang đá vào người cô.

“Tưởng cô quý giá lắm sao? Ông đây chỉ muốn chơi đùa một tí là do cô không chịu đấy!"
Diệp Vân Ánh ăn chọn 5 đến 6 cú đá vào bụng, cô ôm bụng không ngừng kêu đau, hai tên đó không biết gì còn lấy túi của cô xem có gì bên trong.

“Bụng…bụng…bụng cô ta chảy máu!" Một tên quay lại nhìn liền nhìn thấy cảnh tượng cô nằm trong vũng máu không ngừng sợ hãi.

Diệp Vân Ánh nhìn xuống bụng đưa tay rờ thứ chất đỏ chảy ra: “ Con…con…đừng bỏ mẹ…con tôi!"
Hai tên kia vứt túi cô lại mà chạy đi, bọn chúng bỏ mặc một phụ nữ đang rơi vào cơn nguy kịch trên con đường vắng lặng.

Diệp Vân Ánh cố gắng níu kéo muốn bọn chúng gọi cấp cứu nhưng bài tên đó đâu có thời gian, liền bỏ cô mà chạy.


Cô không lo cho bản thân mình mà cô lỗ cho đứa con ở trong bụng của cô.

Cố Thành Viễn đang trên đường về nhà đi qua chỗ của cô, khi thấy hình bóng cô nằm trên đường trong vũng máu liền phanh xe gấp mà chạy đến đỡ cô dậy.

“Tiểu Ánh…em làm sao thế này? Sao cả người toàn là máu vậy?" Cố Thành Viễn trước giờ chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy trong lòng hoảng loạn.

“Cứu…cứu con em…!" Diệp Vân Ánh chỉ kịp nói ra những lời như vậy liền trực tiếp ngất đi.

Cố Thành Viễn không có thời gian nghĩ ngợi, anh liền bế cô nằm vào ghế sau xe rồi lái xe nhanh đến bệnh viện.

Đường đi đến bệnh viện gần nhất cũng phải mất ít nhất 30 phút, lòng Cố Thành Viễn bây giờ như lửa đốt anh lái xe vượt đèn đỏ, đạp ga nhanh nhất để đến bệnh viện.

Đến bệnh viện Diệp Vân Ánh liền được đưa vào phòng cấp cứu với tình trạng nguy kịch do mất máu quá nhiều.

.