Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 218: 218






45218.Con của Thiên Tịnh là của Mộ Thương Nam? Trái tim Diệp Phi rơi xuống biển sâu, Mộ Thương Nam và Thiên Tịnh đính hôn lâu như vậy rồi, bọn họ có làm gì cũng là chuyện bình thường. Một sợi dây thần kinh trong tim cô đập rất đau, Thiên Huệ hại chết ba mẹ cô, Thiên Tịnh cướp đi Mộ Thương Nam. Không cần biết cô cần hay không cần Mộ Thương Nam, Thiên Tịnh luôn luôn vì muốn cướp đi Mộ Thương Nam mà làm hại cô. Bây giờ cô nghĩ, ngay cả việc của Mộ Lạc Lạc, Thiên Tịnh là nghi phạm lớn nhất, nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy, Thiên Tịnh vừa khéo xuất hiện bên hồ, nhìn thấy cô đẩy Mộ Lạc Lạc? Nếu như không phải việc của Mộ Lạc Lạc, cô đã không trở thành tội phạm. Tay cô nắm chặt, Mộ Thương Nam vẫn chưa tỉnh, đứa bé có phải là con của Mộ Thương Nam hay không, chỉ có thể chờ anh tỉnh mới biết được.

Ngón tay Mộ Ly nâng cằm của Diệp Phi lên “Sao vậy cục cưng, nhìn thấy Mộ Thương Nam hôn mê, phải kết hôn với Thiên Tịnh, cô đố kỵ à?”

Tay Diệp Phi hất tay Mộ Ly ra “ Tôi có cần phải đố kỵ với Thiên Tịnh không? Một gã đàn ông cặn bã, cô ta thích thì tặng cô ta, đàn ông cặn bã hợp với phụ nữ đê tiện, thiên trường địa cửu”

“haha. Nộ khí lớn thật, không phải không quan tâm sao? Nếu thật sự không quan tâm, thì đừng để cái giống trong bụng, tôi giúp cô phá thai, cô thích em bé, tôi và cô cùng sinh!” Mộ Ly đùa giỡn nói.

“Tôi không quan tâm đến Mộ Thương Nam, thì có liên quan gì đếnđứa con trong bụng tôi, còn nữa tự tin của anh ở đâu ra vậy, để tôi sinh con cho anh? Đừng quên, chúng ta là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ. Anh để kẻ thù không đội trời chung của anh sinh con cho anh, anh biến thái à? Diệp Phi chất vấn anh.

Mặt Mộ Ly cứng đờ biểu cảm không tự nhiên “Chính vì là kẻ thù không đội trời chung, mới để cô sinh con cho tôi, tôi muốn xem cô hận tôi, lại lôi cái bộ dạng tôi không còn cách nào khác ra! Thế mới được gọi là sảng khoái!”

“Cút!” Một chân Diệp Phi đá vào người anh, đá anh ta xuống cái giường của mỹ nữ.


Mộ Ly đặt mông xuống đất, may là trước giường mỹ nữ là thảm lông dài hình bầu dục, anh ta ngã không bị đau.

Tay anh tóm lấy chân Diệp Phi “Dám đá tôi, cô nói xem tôi phải trừng phạt cô thế nào?”

Chân của người phụ nữ nhỏ trắng nõn nà, ngón chân nhỏ dài, giống như từng đoạn từng đoạn ngó sen, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái, lòng bàn tay ấm áp của anh làm ấm cái chân nhỏ lạnh của cô, không diễn tả được mùi vị. Dường như tóm được chân của cô, cả đời cô sẽ không thoát được lòng bàn tay anh.

“Bỏ tay ra!” Diệp Phi rút chân mình lại, chân là chỗ thầm kín của người phụ nữ, bị anh nắm lấy như này, chân cô xấu hổ đỏ ửng.

“Vừa nãy lúc hành hung, sao không nghĩ đến sẽ có ngày bị bắt?” Mộ Ly đứng dậy, tay anh nắm chặt lấy chân cô, không để cho cô thu lại.

“Khốn nạn, anh nắm chân của người khác mà không chê bẩn sao? Tôi vừa nãy đi chân đất” Diệp Phi khịt mũi, tính ưa sạch sẽ đâu rồi.

Khóe môi Mộ Ly nở một nụ cười gian tà, cúi đầu ghé sát vào chân cô, đôi môi đỏ tươi của anh đặt trên mu bàn chân cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.

“Mùi vị tuyệt vời, phù hợp với khẩu vị của tôi.” Diệp Phi suýt nữa bị anh làm cho phát điên, anh lại hôn chân cô?

“Anh không thấy ghê tởm sao?”

“Nếu không cô ăn thử xem, thơm thơm.” Mộ Ly nói không biết xấu hổ, lợi dụng cô đủ rồi, mới bỏ chân cô ra.

Diệp Phi trợn mắt nhìn Mộ Ly giống như quoái vật, chỉ cảm thấy não của người đàn ông này không phải có vấn đề thì cũng bị hút mất não rồi.

“Tôi không điên như anh! Phải rồi, cho tôi ít đồ, buổi trưa tôi phải trừng phạt mấy con chó cái của anh, cần một ít đồ”.

Mộ Ly mím môi, thật sự không thể tốt với cô ta một chút, tốt một chút cô ta sẽ sỉ nhục anh đủ kiểu. Phụ nữ của anh là chó cái, thì anh là gì?


“Cần cái gì?” Anh hỏi, phải làm sao, ngoài việc tức giận với cô thì anh còn tò mò Diệp Phi muốn làm gì?

“Thuốc độc, thuốc độc có thể giải được, tốt nhất cái loại thuốc độc có thể làm người ta đau đớn toàn thân, da đen. Uống thuốc giải định kỳ, có thể khống chế được chất độc, đại khái là loại thuốc như thế”. Diệp Phi nói.

“Cô xem nhiều phim à? Làm gì có loại thuốc độc như thế?” Mộ Ly lườm cô một cái, nhìn là biết xem phim tranh đấu trong hậu cung nhiều.

“Không có sao?” Diệp Phi vô cùng ngạc nhiên.

“Thuốc độc có, nhưng không có ăn một tí trúng độc, còn có thể phân kỳ giải độc. Thuốc độc chính là thuốc độc, ăn vào là chết, ăn mà không chết là thuốc độc không chết người. Hơn nữa cơ thể con người có chức năng thay thế độc tố, thời gian dài, bản thân cũng có thể loại bỏ độc tố ra ngoài” Mộ Ly đáp lời.

“Hóa ra là như vậy. Thế phải làm sao?” Diệp Phi cắn móng tay mình, cô vốn dĩ muốn dùng thuốc độc để khống chế những người phụ nữ kia. Tất cả mọi người, đều hiểu lầm đứa bé trong bụng cô là của Mộ Ly, cô chắc chắn trở thành cái đinh đâm vào mắt những người phụ nữ đó. Không lấy gì uy hiếp họ, cô và đứa bé sẽ gặp nguy hiểm.

Một lúc sau, môi cô nở nụ cười gian xảo, tưởng rằng như vậy sẽ làm khó cô sao? Hahaha. Thật coi thường cô quá rồi! Cô móc móc ngón tay về phía anh “Lại đây!”

Mộ Ly lại gần “Làm gì?”

Giọng nói của cô thì thầm bên vành tai anh......

-

Bữa trưa thịnh soạn được bày trên bàn lớn ở ban công.

Diệp Phi cố ý để tiệc trưa bày trong phòng của mình, là để nói với những người phụ nữ kia, đặc quyền và địa vị của cô. Lúc này, ban công đã được dọn dẹp xong, được đặt lại lên kệ gỗ, bên trên phấp phới các loại rèm, rèm màu trắng theo gió tung bay, đẹp như một bức tranh.

Diệp Phi thật sự phải vui mừng ban công đủ lớn, nếu không không thể tiếp đãi những người phụ nữ đó của Mộ Ly. Cô nằm trên sập mây ở ban công, Mộ Ly ngồi bên cạnh cô, tất cả phụ nữ đi vào, đều phải hành lễ với Mộ Ly, hành lễ với Mộ Ly, đương nhiên phải hành lễ với cô rồi. Cô nhìn thấy rõ ràng những phụ nữ không phục đãviết lên trên mặt.

“Tôi xin. Rốt cuộc anh có bao nhiêu người phụ nữ, anh không sợ suy thận sao?” Cô không nhịn nổi phỉ nhổ, nhìn thấy một người phụ nữ đi vào, cô đều cảm thấy đi vào mãi không hết.


“Xì, bổn thiếu gia chính là eo đẹp, chân đẹp, thận tốt, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng bị suy thận, hơn nữa càng đánh càng dũng mãnh, còn có thể một đêm chiến bảy cái”. Mộ Ly đắc ý nói.

“haha. Thế thì chúc anh sớm kiệt sức mà chết” Diệp Phi nói không khách sáo. Cô đếm qua một chút, có gần ba mấy người phụ nữ.

Từ lúc tôi bắt đầu 18 tuổi, mỗi dịp lễ tết hàng năm quà ông tôi tặng là một người phụ nữ, không biết có bao nhiêu người đàn ông ngưỡng mộ món quà của tôi.” Mộ Ly trêu đùa. Nhưng, anh ta biết làm sao? Ông tặng thì anh phải nhận thôi, dù sao cũng là công cụ để xả, ai cũng không ghét mình có nhiều công cụ.

Diệp Phi nhìn thấy mọi người đều đến đủ cả rồi, đứng dậy xuống đất, Mộ Ly đặc biệt hiểu ánh mắt cô, đi giày cho cô.

Tay cô đặt lên cánh tay anh, đi đến vị trí chính của chiếc bàn giống như nữ vương, cầm ly rượu của cô lên.

“Hôm nay là lần đầu gặp mặt mọi người, tôi mời, hi vọng các chị em quan tâm giúp đỡ nhiều!” Cô nói lịch sự, nhã nhặn.

Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Cầm, Bạch Cầm không cầm ly rượu lên, họ cũng không dám cầm. Diệp Phi nhìn ra, Bạch Cầm làm cho cô xem, muốn để cô biết nữ chủ nhân ở đây là ai.

Lúc sau, Bạch Cầm mới nhã nhặn nâng ly rượu của mình lên “Cô yên tâm, cô là vật cưng mới của thiếu gia, tôi sẽ chăm sóc cô giống như các chị em khác.”

Khi cô ta nâng ly rượu lên, những người phụ nữ khác mới dám uống cùng.

Khoé môi Diệp Phi nở nụ cười lạnh lùng, chăm sóc cô? Rất nhanh thôi cô sẽ cho Bạch Cầm biết chữ chết viết như nào.