Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 142: 142






“Đương nhiên sẽ để cho cháu ở, cháu muốn ở bao lâu cũng được” Mộ Thành nói.

Mộ Ly cười bước đến “Ông nhỏ, thế cháu không khách sáo nữa”

Mộ Thành dặn dò người ở đi chuẩn bị một phòng khách cho Mộ Ly, cơm bữa tối phải thịnh soạn chút, tiếp đãi Mộ Ly.

Mộ Ly theo nữ giúp việc vào phòng khách thu xếp ổn thoả hành lý của mình.

Đáy mắt Mộ Thương Nam lạnh tanh, Mộ Ly công khai phải ở nhà họ Mộ.

Liễu Hoạ và Mộ Lạc Lạc đều rất vui, ít nhất Mộ Lạc Lạc bây giờ không bị đưa đi. Hai mẹ con họ xuống bếp sắp xếp bữa tối.

Chỉ có mặt của Thiên Tịnh căng ra, nếu như Mộ Ly và Mộ Lạc Lạc chỉ là đùa cợt, máu mà cô cần rốt cuộc Mộ Ly có lấy được cho cô không? Tay cô nắm lấy tay vịn của xe lăn, lòng lo sợ bất an, nếu như không lấy được máu của Diệp Phi thì di sản đó phải làm sao để lấy về tay mình? Cố ấn nút di chuyển ở xe lăn, đi về phía cuối hành lang, ở đây không có người, cô muốn yên tĩnh một chút, để nghĩ xem còn cách nào khác để lấy được máu của Diệp Phi không. Có bóng dáng một người đàn ông ép thành một cái bóng đen, cô quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Mộ Ly đang từng bước từng bước đi về phía cô. Cô ấn nút chạy của xe lăn đi qua người anh, nhưng chân anh lại chặn bánh xe lại, xe lăn không đi được nữa.

Cô ngước mắt nhìn Mộ Ly “Cậu làm gì vậy? Sao ngáng đường của tôi?”


Mộ Ly ép người xuống một chút, nhìn Thiên Tịnh với khoảng cách rất gần, Thiên Tịnh chỉ cảm thấy bị anh nhìn đến ngứa ngáy.

“Cậu còn nhìn tôi, tôi sẽ hét lên cậu không đứng đắn!” cô bị anh nhìn cảm thấy không thoải mái.

“Haha. Không đứng đắn. Tôi cần phải đứng đắn với cô? Nếu như tôi muốn, chỉ cần móc móc ngón tay, cô sẽ phải quỳ xuống liếm chân tôi”. Giọng nói của anh phát ra từ sâu trong yết hầu.

Thiên Tịnh tức giận đến tái mét mặt, cô lại hèn hạ đến mức quỳ xuống liếm chân anh? “Cậu đừng có mơ, tôi còn lâu mới làm thế!”

“Đừng nói lớn tiếng, đây là thứ cô cần!” Ngón tay dài của Mộ Ly lấy ra từ trong túi một ống gì đó lắc lắc trước mặt Thiên Tịnh. Nó là một cái ống nhựa trong, bên trong là máu màu đỏ, ống có nắp bịt, không cần lo máu sẽ chảy ra ngoài.

Thiên Tịnh tim đập thình thịch, cô đoán ra máu này là của ai. Hoá ra Mộ Ly thật sự đã hại Diệp Phi.

Cô nhíu mày “Đây là thứ gì? Cậu cho tôi xem cái này để làm gì?” Tay cô ấn nút lùi của xe lăn, lùi lại phía sau một đoạn, thay đổi hướng đi của xe lăn và rời đi.

Anh tuyệt nhiên không cản cô lại, cho cô rời đi, chỉ là giọng nói tà khí mê hoặc vang lên như quoái vật “Hoá ra cô không cần, xem ra Lạc Lạc nhầm rồi, dù gì thứ này cũng không có chủ, tôi sẽ đem đổ nó đi”. Anh nói đồng thời mở cửa sổ ra, cầm lấy cái lọ nhỏ bằng nhựa đó, giơ tay xé cái nắp bịt ở lọ.

Thiên Tịnh trợn mắt lên nhìn động tác của anh, tim cô suýt chút nữa thì bắn ra ngoài, máu không bịt kín rất dễ hỏng, mà không có chỗ máu này, cô làm sao lấy được di sản.

Anh bình tĩnh xé băng dính ra “Bây giờ anh họ chắc chắn sắp xếp rất nhiều vệ sĩ bảo vệ bên Diệp Phi, giờ muốn lấy máu của cô ta chắc chắn là tìm đến cái chết”. Tay anh cạy nắp bịt ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới định đổ máu đi.

“Không được!” Thiên Tịnh không kiểm soát được hét lớn, ấn nút cho xe lăn quay lại “ Tôi cần, anh đưa tôi”.

Mộ Ly lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang đuổi đến chỗ anh “Vừa nãy không phải cô nói không phải là thứ cô cần sao?”

Thiên Tịnh nấc nghẹn “Cái đó, là, là tôi”

Mộ Ly dựa vào cửa sổ, nhìn mặt Thiên Tịnh coi thường “Nhưng bây giờ tôi lại không muốn đưa cho cô. Cô nói xem phải làm sao?” Anh hài hước nói, nhưng bên trong đầy sự sỉ nhục.

Môi Thiên Tịnh run run, giống như vừa tự mình tát mình.

Từ của cô như bị nhai nát trong miệng, mãi mới phát ra bốn từ “Xin anh đưa tôi”.


Tay Mộ Ly nắp chặt nắp bịt lại, lấy băng dính quấn chặt, chính là cái lúc Thiên Tịnh đưa tay ra định lấy, thì anh lại đem bỏ nó vào trong túi của mình. Nhấc chân bước qua người cô, không thèm nhìn cô lấy một cái.

Thiên Tịnh nhìn Mộ Ly đi về phòng của mình, hận đến mức tay cô nắm chặt, anh đang đùa cô sao? Cô cầu xin anh rồi, anh còn không đưa cho cô? Cô vội vàng ấn nút di chuyển đuổi theo anh đi vào phòng của anh, anh đang cởi quần áo trên người, cô hoảng loạn tránh ánh mắt đi, nhưng đồ chưa đến tay, cô không thể đi!

Mộ Ly lạnh lùng nói "Cô đuổi theo tôi làm gì? muốn trèo lên giường của tôi à?"

Tôi cần máu, xin anh đưa cho tôi! tôi biết vừa nãy tôi nói với anh như thế là tôi không đúng! Mong anh tha thứ cho tôi!" Lần đầu tiên Thiên Tịnh đặt mình ở vị trí khiêm tốn đi cầu xin đàn ông.

"Đi cầu xin mà như vậy sao? Tôi không nhìn ra thành ý của cô!" Mộ Ly nói.

"Anh cần bao nhiêu tiền? tôi có thể cho anh tiền" Thiên Tịnh nghĩ ra cái này, chắc anh muốn vơ vét tiền của cô.

"Tôi tuy nghèo, nhưng trước nay chưa từng thiếu tiền. Cô đang sỉ nhục tôi!" Mộ Ly lạnh lùng nói.

Thiên Tịnh cả người bị anh làm cho mơ hồ, anh không cần tiền anh cần gì?

"Anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh!"

Tay Mộ Ly nắm chặt cánh tay cô, nhấc toàn bộ người cô khỏi xe lăn, tiện tay ném lên giường.

Thiên Tịnh căng thẳng tim sắp bắn ra ngoài "Anh muốn làm gì? Anh không được động vào tôi!" Cô sợ hãi hét ra tiếng.

"Tôi không có hứng thú mà động vào cô, nhưng cô không đem thành ý ra, tôi không có cách nào đưa thứ cô cần cho cô".

Thiên Tịnh suýt nữa thì khóc to "Rốt cuộc tôi phải làm gì mới là có thành ý?"

"Cô tự cởi quần áo ra, để tôi chụp vài bức ảnh, ngay lập tức tôi sẽ đưa thứ cô cần cho cô!" Mộ Ly nói.

Thiên Tịnh suýt nữa không thở ra hơi "Không! Không được!"

"Không được thì cút! Cô đi tìm người khác lấy máu Diệp Phi cho cô!" Mộ Ly lạnh lùng nói.


Ánh mắt Thiên Tịnh đau khổ từ từ khép lại, cô còn có thể tìm ai, Nếu như Mộ Thương Nam bảo vệ Diệp Phi, cô sẽ không còn cơ hội nào nữa!

"Tôi không thể cho anh chụp, lỡ như Anh Mộ nhìn thấy, tôi sẽ chết!"

"Tôi không chụp mặt của cô, dù sao cơ thể phụ nữ đều giống nhau, không chụp mặt, quỷ mới biết là cơ thể của ai. Tôi chỉ là tò mò muốn xem người phụ nữ của anh họ, cơ thể như nào? Tốt nhất cô nên nhân lúc tôi có hứng thú cởi ra, một khi tôi không còn hứng thú, tôi thực sự không nghĩ ra có thể bắt cô làm gì" Mộ Ly nói.

Thiên Tịnh hiểu ngụ ý trong từ ngữ anh nói, một khi anh không còn hứng thú, cô đến cơ hội lấy máu của Diệp Phi cũng không còn.

"Tôi, tôi chấp nhận" Cô nói nhỏ, nỗi nhục nhã cuốn lấy toàn thân cô.

"Thế thì nhanh lên, đừng có lèo nhèo nữa! Tôi chụp xong còn phải đi tắm, ông nhỏ còn đang chờ ăn cơm cùng tôi!" Mộ Ly nói.

Tay cô run run cởi cúc áo trên váy cô, cởi váy ra, nhưng anh vẫn không vừa ý, lệnh cho cô tiếp tục cởi.

Nước mắt cô lăn xuống, cởi hết sạch để cho anh chụp.

Mộ Ly cầm điện thoại đối diện cô chụp vài bức "Haha, hóa ra vợ sắp cưới của anh họ là gái trinh nhân tạo? Còn giả bộ thuần khiết? Cơ thể cô bị bao nhiêu gã đàn ông chà đạp lên rồi?" Ngón tay dài của anh đột nhiên đâm vào.

Thiên Tịnh mặt tái mét đến không còn tái hơn được nữa, bí mật mà bản thân cô cố giấu kín lại bị anh phát hiện như này.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Tiếng Liễu Họa vọng vào "Mộ Ly, ta lấy cho cháu vài bộ quần áo, mang đến cho cháu!"

Tay nắm cửa phòng đang xoay....