Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 136: 136






Khuôn mặt Thiên Tịnh trắng bệch không một giọt máu. Nếu như Diệp Phi không muốn tiền mà Mộ Thương Nam còn không ly hôn, như vậy thì vì sao anh vẫn không ly hôn đây?

Đáp án tựa hồ đã được miêu tả sinh động!

Tất cả mọi người không lên tiếng nhìn Thiên Tịnh, chờ Thiên Tịnh gọi điện thoại.

“Thiên Tịnh, chị gọi điện thoại đi chứ! Làm sao lại không dám gọi vậy? Chân tình đã nói đâu rồi?” Diệp Phi ép buộc Thiên Tịnh. Có trời mới biết cô muốn ly hôn đến nhường nào. Nếu như Thiên Tịnh có thể náo loạn với Mộ Thương Nam, khiến Mộ Thương Nam ly hôn với cô, cô thực sự phải cảm ơn Thiên Tịnh.

Bàn tay Thiên Tịnh bắt đầu toát mồ hôi. Cô ta không thể gọi cho số điện thoại này của Mộ Thương Nam được. Nếu như anh cự tuyệt thì toàn bộ thể diện của cô ta coi như đi tong!

Thế nhưng từng lời của Diệp Phi như đâm vào tim ả. Ả không gọi thì cũng có nghĩa là người Mộ Thương Nam yêu là Diệp Phi nên mới không ly hôn với nó, nên mới không cưới ả. Ả chẳng biết nên dọn dẹp cục diện này như thế nào đây!

“Thiên Tịnh, cậu đừng nghe Diệp Phi! Tổng giám đốc Mộ nói phải giữ cô ta lại bên cạnh để hành hạ cô ta, báo thù cho cậu! Cho nên cô ta mới muốn ly hôn đấy!” Vương Ngọc cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do.

Thiên Tịnh thở phào, cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do: “Chị biết anh Thương Nam thương chị, muốn báo thù cho chị. Phi Phi, về sau chị sẽ nói với anh ấy, để anh ấy mau thả em đi. Nhưng mà, lần này em thực sự quá đáng, hại chị thành người sống thực vật nên anh Thương Nam mới tức giận như vậy. Lần sau em muốn gì thì cứ thẳng thắn nói cho chị biết, chị có thể cho em thì sẽ đều cho em.”


Khuôn mặt Diệp Phi hung hăng vừa kéo. Các nữ sinh im lặng không nói gì lúc nãy lại bắt đầu ồn ào bàn tán rồi. Suy nghĩ của bọn họ đã bị cái cớ của Thiên Tịnh thuyết phục được rồi.

Bàn tay cô nắm lại thật chặt, không biết nên đáp trả lại Thiên Tịnh như thế nào, sự thực không phải là như vậy!

“Phi Phi!” Một thanh âm của người đàn ông từ phía sau Diệp Phi vọng tới.

Diệp Phi quay đầu liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ: “Học trưởng!”

Cung Trạch Vũ sải bước đi vào phòng học. Sự xuất hiện của anh khiến cho một đám học muội sợ hãi kêu lên. Cung học trưởng nổi danh hotboy, là nam thần số một trong trường!

“Cung học trưởng, anh có thể ký tên cho em không?”

“Cung học trưởng, chúng ta chụp ảnh chúng nhé!”

Cung Trạch Vũ liếc mắt nhìn từng nữ sinh kia, đi tới kéo tay Diệp Phi: “Phi Phi, em yên tâm. Anh sẽ nghĩ cách để Mộ Thương Nam ly hôn với em. Hắn tưởng giam cầm em, uy hiếp anh. Hắn nằm mơ đi! Em chờ anh nhé!” Cung Trạch Vũ nói.

Trong nháy mắt, thần trí của tất cả mọi người lại bị lời của Cung Trạch Vũ dẫn dắt tới một hướng suy nghĩ khác.

Dường như Diệp Phi và Mộ Thương Nam kết hôn là do nguyên nhân khác, không chỉ là chuyện Diệp Phi thay thế vị trí của chị họ đơn giản như vậy.

Thiên Tịnh nghe lời nói của Cung Trạch Vũ suýt thì thổ huyết. Cung Trạch Vũ không thể nghi ngờ là đang bôi đen nói xấu Mộ Thương Nam.

Diệp Phi tâm tình thật tốt, cô gật đầu: “Em sẽ chờ anh!”

Câu nói của Cung Trạch Vũ đã thay cả vạn câu giải thích của cô đầy hiệu quả.

Cô nhìn về phía Thiên Tịnh, xem Thiên Tịnh nói như thế nào về chuyện kẻ thứ ba đòi thay thế vị trí của chị ta đây.

Nữ sinh cả lớp đều dõi ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Diệp Phi. Một bên thì tổng giám đốc tài tử không chịu ly hôn, một bên là Cung học trưởng điên cuồng chờ đợi. Diệp Phi đúng là bao nhiêu yêu thương đều dồn hết lên người cô.

Trong phòng học, Mộ Lạc Lạc vẫn chưa từng nói gì suýt chút nữa thì giận đến phát điên. Bởi vì anh trai đã cảnh cáo cô nên cô mới không tức giận với Diệp Phi ở trước mặt tất cả mọi người, mà vẫn luon ngồi một bên xem trò vui của Diệp Phi. Dù sao thì cô ta cũng rất sợ bị anh trai mình nhốt lại.

Thế mà cô ta lại không nghĩ tới Cung Trạch Vũ thổ lộ với Diệp Phi đâu. Người đàn ông cô yêu nhất trong cả cuộc đời này lại ở trước mặt cô mà thổ lộ tình cảm với một người con gái khác. Cô ta chỉ cảm thấy cả thế giới bỗng nhiên sụp đổ!


Ánh mắt cô ta bỗng lóe lên hung quang. Thật hối hận bản thân mình lúc đầu chỉ chụp ảnh Diệp Phi và Cung Trạch Vũ mà không giết chết Diệp Phi đi!

Nếu như có thể giết chết Diệp Phi từ lần ấy, bây giờ cũng sẽ không có phiền phức này.

Bàn tay cô ta nắm chặt thành quyền. Móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, đau đớn khiến cho lòng căm thù tự do phát triển, như một bụi gai hoang dã.

Chuông vào tiết vang lên. Cung Trạch Vũ dặn dò Diệp Phi học hành cho tốt rồi cũng trở về phòng học của mình. Anh ở nước ngoài học tập hai năm, đã sớm thi xong những môn chuyên ngành, chỉ thiếu luận văn tốt nghiệp và thực tiễn lâm sàng. Thật ra anh không cần phải đi học, nhưng anh lo lắng cho Diệp Phi nên vẫn chạy tới.

Thiên Tịnh bị Diệp Phi làm cho tức giận đến muốn chết. Vốn là muốn chèn ép Diệp Phi, thế mà lại bị Diệp Phi chèn ép lại. Cô ả ngồi bên cạnh Mộ Lạc Lạc, đè thấp giọng nói: “Cung học trưởng của cậu sắp là của Diệp Phi rồi đấy!”

“Ha ha, cô ta cứ nằm mơ đi!” Mộ Lạc Lạc gầm nhẹ ra tiếng.

“Cô ta đã gả cho anh trai cậu rồi, cậu còn có thể thế nào được đây? Chẳng nhẽ cậu dám giết cô ta? Cậu không sợ anh trai cậu lại nhốt cậu à?” Thiên Tịnh cố ý gây xích mích.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc lóe lên sự độc ác: “Tớ dù cho có phải chết thì cũng muốn giết cô ta! Cùng lắm thì cùng nhau xuống địa ngục!”

Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô ta rung lên, nhận được một tin nhắn. Cô ta nhìn thoáng qua tin nhắn, khóe môi mỉm cười đầy toan tính ác độc.

“Ha ha, không sao. Thiên Tịnh, lần này ông trời cũng giúp chúng ta.”

Thiên Tịnh không hiểu ý của Mộ Lạc Lạc: “Cái gì cơ?”

“Cậu chờ xem. Diệp Phi không sống nổi quá sáng mai đâu.” Mộ Lạc Lạc nói.

“Cậu tìm người rồi?” Thiên Tịnh hỏi.

“Không cần tìm người, sẽ có người giúp tớ. Lần này, anh trai tớ sẽ không bắt được bất cứ nhược điểm gì của tớ cả.” Mộ Lạc Lạc sắp cười ra tiếng rồi. Người này tới thật đúng lúc.

“Người nào vậy? Rất lợi hại sao?” Thiên Tịnh tò mò đến chết, rốt cục là người nào mà có bản lĩnh lớn như vậy?

“Đương nhiên là lợi hại rồi. Cậu cứ chờ mà xem Diệp Phi chết đi!” Mộ Lạc Lạc nói.

Thiên Tịnh bỗng nhiên nghĩ tới việc then chốt: “Đúng rồi, trước khi Diệp Phi chết, hãy lấy giúp tớ một ít máu của cô ta.”


Mộ Lạc Lạc kỳ quái nhìn Thiên Tịnh: “Cậu cần máu của cô ta để làm gì vậy?”

Thiên Tịnh khó khăn lắm mới nhếch môi cười một chút: “Cái kia, tớ sợ cô ta đã chết nhưng vẫn không cam lòng mà phá hư cậu và Cung Trạch Vũ, nên tớ đem máu của cô ta, tìm người thực hiện nghi lễ khóa linh hồn cô ta lại, không để cô ta trả thù cậu.”

Mộ Lạc Lạc nghe nói mà sởn cả tóc gáy: “Còn có chuyện như thế sao?”

“Thà tin là có còn hơn! Tớ cũng là vì cậu thôi.” Thiên Tịnh cố tìm lý do.

Mộ Lạc Lạc gật đầu: “Chỉ có cậu là tốt với tớ, cái gì cũng nghĩ thay cho tớ. Sau này cậu lại tìm người làm lễ, để Cung Trạch Vũ yêu tớ nhé!”

“Được thôi! Cậu chỉ cần nhớ lấy máu Diệp Phi là được.” Thiên Tịnh nhẹ nhõm cả người, quả nhiên Mộ Lạc Lạc dễ lừa gạt vô cùng.

Một ngày học xong, Diệp Phi đi về phía cổng trường, bỗng nhiên có người tiến sát lại gần cô, đè thấp giọng nói: “Tôi có chứng cứ chứng minh cô không đẩy Thiên Tịnh.”

Diệp Phi quay đầu nhìn về phía người kia, dường như cảm thấy quen mắt: “Anh là ai?”

“Không nhận ra sao? Tôi chính là tài xế của Thiên Tịnh hôm đó, tôi nhìn thấy tất cả sự thật. Là cô ta kéo tay cô. Cô ta có thể sử dụng thân thể để cản trở camera, thế nhưng không cản được tầm nhìn của tôi. Chỉ có tôi là thấy được chân tướng.” Anh ta nói.

Diệp Phi bắt lại cánh tay của anh ta: “Chú ơi! Tôi cầu xin chú làm chứng cho tôi, tôi sẽ cảm ơn chú lắm!”

Lòng của cô vô cùng kinh ngạc, cuối cùng cũng tìm được cách vạch trần Thiên Tịnh.

Người đàn ông chép miệng: “Làm chứng quá nguy hiểm đối với tôi. Cô không thể cảm ơn không được. Chúng ta tìm một chỗ nào đàm phán giá cả một chút đi. Đi theo tôi!”

Diệp Phi lập tức bước nhanh đuổi kịp bước chân của người đàn ông…