Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 127: 127






“Bắc Minh Phong, hà tất anh phải như thế? Muốn làm đao phủ thì đừng làm ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, cái dáng vẻ này của anh chỉ làm tôi càng ghê tởm anh!” Thủy Tinh nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Mặt Bắc Minh Phong lạnh lùng, từng chữ của cô, đâm vào tim anh “Đạo mao trang nghiêm? Nếu như anh là người như thế, anh bây giờ sẽ không quan tâm đến em!”

“Haha. Thế thì tôi thực sự mong anh là người như thế. Như thế tôi có thể nhanh chóng ly hôn.” Thủy Tinh nói.

Khuôn mặt Bắc Minh Phong lạnh đến đóng băng, môi anh run rẩy “Là em có lỗi với anh trước, em còn có con với người đàn ông khác, em bảo anh phải làm sao, đây đều là em ép anh.”

“Chỉ cần anh ly hôn, những thứ này sẽ không còn liên quan gì đến anh, đến gia đình anh! Là anh không chịu ly hôn!” Thủy Tinh hét lên.

“Chờ em phá thai xong, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, anh mua một tòa biệt thự ở biển Aegean, là loại biệt thự có sân thượng xây dựng trên biển mà em thích, em có nói, em muốn chơi piano trên sân thương như vậy. Sở Nhiễm nói, theo dõi một ngày là có thể xuất viện. Ngày mai mình sẽ đến khu biệt thự đó. Nếu em thích có con, an dưỡng 3 tháng là mình có thể có con. Chỉ cần chúng ta có con, con của Lăng Tuyết cũng chỉ là con riêng, nếu em không thích anh cho nó ra nước ngoài nuôi, cả đời không cho nó quay lại. Lăng Tuyết cũng sẽ không trở thành chướng ngại giữa chúng ta, chỉ cần em cần, cái gì anh cũng có thể cho em” Tiếng nói của Bắc Minh Phong phát ra từ sâu trong cổ họng, đây là cuộc sống tươi đẹp anh muốn dành cho cô.


Ánh mắt anh mở to, nhìn vào khuôn mặt bé nhỏ của cô, cô chỉ muốn ly hôn.

“Ngoài ly hôn ra, cái gì anh cũng có thể đồng ý với em”. Ngoài ly hôn ra, cô muốn cả mạng sống của anh cũng được, chỉ có ly hôn là không được. Tay Thủy Tinh bất lực thả lỏng “Bắc Minh Phong, nhớ kỹ, đây đều là anh ép tôi.” Khóe môi cô nở nụ cười thờ ơ, nếu như anh thả cô đi, cô có thể rời khỏi và âm thầm nuôi lớn con của họ. Nhưng anh chặn hết con đường của cô lại rồi. Phá thai xong, cô sẽ cười và bảo với anh rằng, đứa trẻ mà anh phá đi chính là con anh. Đột nhiên, cửa phòng bệnh của Thủy Tinh có tiếng gọi gấp gáp.

“Tổng giám đốc, Tử Tước George dẫn theo vệ sĩ của anh ta ngồi máy bay trực thăng đến bệnh viện, anh ta đến đòi Thủy Tinh!” Khang Dũng nói.

Bắc Minh Phong bước dài ra mở cửa “George đến rồi?”

“Vâng. Tổng giám đốc, anh ta dẫn người đã xông đến bộ phận nội trú”. Khang Dũng bẩm báo.

Bắc Minh Phong nhìn Thủy Tinh “Cô thông báo để anh ta đến cứu cô? Thủy Tinh, cô dù có chết cũng là vợ của tôi!”

Anh bước nhanh khỏi phòng bệnh, dẫn Khang Dũng xông đến cửa chính bộ phận nội trú.

Thủy Tinh ngạc nhiên, cô không báo với George, hơn nữa George cũng biết giữa họ chưa từng làm chuyện gì, anh làm sao lại đến cứu cô? Cô đứng dậy xuống đất, ra khỏi phòng, cô muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

George dẫn vệ sĩ của anh xông vào hành lang, lục soát từng phòng một để tìm Thủy Tinh.

“George, anh tìm vợ của người khác như này có thích hợp không?” Bắc Minh Phong lạnh lùng.

“Tôi đang tìm người phụ nữ của tôi! Nghe nói cô ấy có thai rồi, đấy là con của tôi,! Bắc Minh Phong, là đàn ông thì hãy buông tay, giữ một người phụ nữ không yêu mình, có nghĩa lý gì không?” George đáp lại.

Việc của tôi và vợ của tôi, anh biết được bao nhiêu, cô ấy chỉ là nhất thời giận tôi, George, anh xen vào hôn nhân của người khác, không cảm thấy bản thân bỉ ổi vô liêm sỷ sao?” Bắc Minh Phong lạnh lùng nói.

“Tôi chỉ biết, giam cầm một người phụ nữ không yêu mình là hành vi bỉ ổi vô liêm sỷ. Nếu như yêu một người thì nên dành tất cả những gì mà cô ấy muốn”. George nói.


Bộ mặt của Bắc Minh Phong u ám như cuốn theo luồng khí lạnh của Alaska, trong tất cả những gì của Thủy Tinh vốn dĩ không có anh.

“Tranh chấp gia đình của tôi và vợ tôi không cần anh quan tâm! Người đâu, đuổi anh ta ra ngoài” anh ra lệnh.

“Haha. Người đâu xông vào cứu Thủy Tinh cho ta!” George dặn dò vệ sỹ của mình.

“George! Tiếng gọi của người phụ nữ từ cuối hành lang đưa đến, nghe yếu ớt!

“Thủy Tinh, em chờ anh đến cứu em!” nói to. Đọng lại trong ánh mắt anh là khuôn mặt nhỏ bé của cô, mới xa nhau không được bao lâu mà sắc mặt cô kém đến mức không thể kém hơn được nữa, trái tim anh đau nhức nhối.

Thủy Tinh từng bước từng bước bước đến, trong lúc đi đến bên cạnh Bắc Minh Phong, không có gì hồi hộp khi bị Bắc Minh Phong nắm cánh tay lại.

Cô cười nhìn George “Cảm ơn anh có thể đến thăm em, anh về đi”

George sững sờ “Em không muốn đi sao?”

Mắt Thủy Tinh từ từ khép lại “Em muốn đi, nhưng em vẫn còn việc chưa xử lý, đây là việc giữu em và Bắc Minh Phong. Còn nữa, đứa trẻ không phải của anh, là của Bắc Minh Phong, nên anh không cần thiết phải cứu em.”

Một câu nói của cô đâm đau trái tim hai người đàn ông. Sự hiền lành của George, sự kinh ngạc của Bắc Minh Phong.

Môi George run lên “ Em cảm thấy anh đến vì đứa bé? Người anh yêu là em, cho dù đứa bé trong bụng em là của ai, anh cũng sẽ đến cứu em!”

“Cảm ơn anh! Nhưng bây giờ em không thể đi, anh về trước đi, chờ khi nào em có thể rời xa, em sẽ đi tìm anh”. Thủy Tinh nói. Ánh mắt cô đọng lại gương mặt của George, một người đàn ông ấm áp như mặt trời, cho dù cô có không yêu anh, cô cũng cảm động vì lòng tốt của anh đối với cô.


George gật gật đầu, “My queen. Anh sẽ tôn trọng tất cả quyết định của em! Anh chờ em!” Anh nói nhã nhặn, lời nói cử chỉ thể hiện rõ phong cách quý tộc của anh. Anh dẫn theo các vệ sỹ của mình, tản ra khỏi bệnh viện, nhưng chỉ là tản ra, anh không có rời khỏi.

Thủy Tinh nhìn George đi rồi, quay đầu nhìn về hướng Bắc Minh Phong.

“Có phải đến giờ phải phẫu thuật rồi không?” Cô hỏi người đàn ông.

Bắc Minh Phong không còn tí thần trí nào “Em, vừa nãy em nói con là của anh?”

Lần đầu tiên anh nói lắp, một trái tim chưa từng đập loan như bây giờ, anh hoảng loạn quên mất nói như nào.

Thủy Tinh cười lạnh lùng “Tôi nói đứa bé là của anh, anh tin không? Ba mẹ anh tin không? Gia tộc nhà anh tin không?”

Cô chất vấn anh, từ lúc anh bắt cô từ chung cư về, anh không còn tin cô. Anh nhận định cô và George có quan hệ, mới nhận định đứa bé là con của George.

Bắc Minh Phong nghẹn đứng “Anh tin em, lời em nói anh đều tin, nếu như em nói đứa bé là của anh thì nó là của anh.”

Thủy Tinh cắn nhẹ vào môi “Đứa bé sinh ra rồi thì không thể bóp chết, anh nghĩ kỹ quyết định của anh, nói không chừng tôi đang lừa anh, vì không muốn George bị thương, mới nói dối anh ấy, để anh ấy đi. Vì muốn sinh đứa bé nên mới cố ý nói là của anh. Khoảng cách từ đây đến phòng phẫu thuật, anh là khoảng cách của quyết định, tôi đi đến phòng phẫu thuật, anh nói với tôi, đáp án của anh. Nếu như anh tin, tôi sẽ không ly dị và sinh con ở nhà anh. Nếu như anh không tin, tôi phá cái thai đi, anh nhất định để tôi và George đi.”