Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 105: 105






45105.Mộ Thương Nam một tay giữ lấy miệng của cô, “Đừng kêu! Ai không biết còn tưởng anh ép bức em!”

Anh dặn dò, tóm lấy cái chăn cô để trên bồn rửa, bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Diệp Phi chăm chú nhìn anh, thấy anh nhặt chiếc quần ở dưới đất lên rồi mặc vào mà không có chút khó khăn nào, sau đó đắp chăn lên người.

Khốn khiếp! Cô hung hăng mắng, như vậy mà anh kêu là bị thương à?

Khỏe tới mức bình thường như bao người, cô vội vàng lau khô người, mặc đồ xong rồi bước ra nhà vệ sinh.

Quả nhiên, sự xuất hiện của cô đã làm Thiên Tịnh giật mình.

“Diệp Phi, cô còn ở đây?” Thiên Tịnh trừng mắt nhìn, đáng lẽ Diệp Phi phải chết hoặc bị thương nặng rồi chứ?

Tại sao còn đứng ngay rành rành ngay trước mặt cô ta?

Diệp Phi cười lạnh, “Chị có phải muốn nói là, tại sao tôi còn sống không?”

“Em không đáng chết sao? Xém chút em hại chết anh Thương Nam rồi!” Thiên Tịnh cắn chặt răng, cô ta chắc chắn là Diệp Phi đã mê hoặc Mộ Thương Nam, đáng ra hôm qua cô nên ở lại, không cho Diệp Phi được như ý nguyện!


“Đừng vội, loại tiện nhân này sớm muộn cũng chịu báo ứng thôi!” Liễu Họa một tay đẩy Diệp Phi ra, dẫn theo Thiên Tịnh đi vào trong.

Diệp Phi cong cong khóe môi, “Dì nói đúng lắm, tiện nhân sớm muộn cũng bị báo ứng, ông trời không tha cho ai đâu?”

Mặt Thiên Tịnh tái mét, rõ ràng Diệp Phi đang chửi cô ta!

“Anh Thương Nam, em tự tay làm bữa sáng cho anh, anh thử tay nghề của em đi!”

Khoan nói tới bữa sáng, Thương Nam, con nói xem phải xử trí cái tai họa này như thế nào đây?” Liễu Họa nói.

“Dì, dì đừng tức giận, anh Thương Nam nhất định sẽ xử trí Diệp Phi!” Thiên Tịnh quay đầu nhìn Mộ Thương Nam, “Tuy Diệp Phi là em họ em, lần này em cũng không thể bao che cho nó, anh Thương Nam, anh xử trí nó như thế nào em cũng không trách anh, anh đừng đau lòng cho em!”

Diệp Phi nghe tới khó chịu trong lòng, cái gì mà gọi là không cần nể mặt Thiên Tịnh?

Làm như cô sống được tới bây giờ là nhờ Thiên Tịnh vậy!

“Mộ tổng, nghe thấy chưa? Tuyệt đối đừng nể mặt chị họ của tôi, nếu anh muốn đuổi tôi đi, tôi cảm ơn tám đời tổ tong nhà anh!”

Mộ Thương Nam chỉ cảm thấy chói tai, sao nghe như cô đang chửi tám đời nhà anh vậy!

“Mẹ, muốn xử lý thế nào?” Anh hỏi mẹ mình.

“Tất nhiên là tùy ý đuổi đi, đó còn dễ dàng cho cô ta! Đưa cô ta tới hộp đêm, hoặc trực tiếp vứt ở phố đèn đỏ ở nước ngoài, loại phụ nữ này chỉ thích hợp ở chỗ đó!” Liễu Họa nói.

“Dì vẫn còn mềm lòng, em họ con mắc lỗi lớn như vậy dì cũng không đòi mạng của nó! Dì, dì thật có tấm lòng Bồ Tát! Diệp Phi, em còn không cảm ơn dì đi? Dì giữ lại mạng cho em đấy!” Thiên Tịnh lập tức nói.

Diệp Phi nhếch mép, tay cô vo thành nắm đấm, đưa cô tới hộp đêm, cô còn phải cảm ơn Liễu Họa sao?

“Ha ha, tôi với bạn trai hẹn hò thì muốn đưa tôi tới hộp đêm, nói về việc vô lý thì tôi chỉ phục Mộ gia! Dì à, sự trừng phạt của dì lúc nãy đều được ghi âm trong điện thoại rồi, đã được phát đi rồi, phải cảm ơn Mộ gia các người như thế nào, tôi online đợi ý kiến của mọi người!” Diệp Phi nói.

Mặt Liễu Họa biến sắc, “Thật không biết xấu hổ, chuyện cô đi gặp đàn ông còn dám rêu rao trên mạng!”

“Tôi và Cung Trạch Nam yêu đương bình thường, chúng tôi hẹn hò là chuyện tất nhiên, tôi không biết điều luật nào nói chúng tôi không biết xấu hổ, phiền dì giúp tôi tìm thử, phổ biến luật cho tôi!” Diệp Phi nói oang oang.

Cho dù là ai cũng đừng hòng ức hiếp lên đầu cô!

Mắt cô nhìn thấy tin tức mình gửi tới group bạn bè, không biết là ai giúp cô truyền đi, tin mà cô đưa lên được phát tán dữ dội, nhiều người bình luận Liễu Họa ngang ngược vô lý, Diệp Phi không sai gì cả.


Còn lợi hại hơn là có người trực tiếp mắng, tin tức của cô quả thật là chủ đề hot trên Wechat rồi!

“Ha ha, dì à, xem ra tôi không cần xin lỗi rồi, tất cả bạn bè của tôi đều nói tôi không có sai!”

Liễu Họa cũng lấy điện thoại xem Wechat của mình, không ít quý phụ đều hỏi riêng bà ta có chuyện gì.

“Diệp Phi! Tiện nhân! Cô dám phát lên Wechat!”

“Sao tôi lại không dám, đúng sai nằm ở lòng người, chuyện Mộ Thương Nam bị tông không trách tôi được!” Diệp Phi nói.

“Em họ, dì cũng là lo cho anh Thương Nam, cho dù dì ấy nói gì cũng là có nguyên do, sao em có thể đối xử với dì như vậy?” Thiên Tịnh vội vàng nói giúp Liễu Họa.

Ánh mắt Diệp Phi lóe lên, vung tay tát vào gương mặt giả nai của Thiên Tịnh, đánh tới cô ta la thất thanh.

“Em dựa vào gì mà đánh chị?” Thiên Tịnh ôm mặt, không phải Mộ Thương Nam ở đây thì cô ta đã ăn miếng trả miếng rồi.

“Chị họ, em nhìn thấy có con muỗi định cắn chị, trong lúc vội vàng em tát một cái giúp chị đuổi muỗi, cũng là có nguyên do mà, chị cần gì phải kinh ngạc như vậy?” Diệp Phi dửng dưng nói.

Thiên Tịnh tức đến nghẹn, “Em, Phi Phi, chị là muốn tốt cho em, nói thế nào thì dì cũng là bậc trưởng bối!”

Diệp Phi ghét nhất là câu nói này, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu người vênh vào câu “muốn tốt cho em” này để hãm hại cô rồi!

“Tôi không cần chị tốt với tôi, có thời gian thì chị tốt với mình đi!”

“Chúng ta đừng phí lời với nó! Thương Nam, con nói đi, rốt cuộc muốn xử trí cô ta như thế nào!” Liễu Họa hỏi con trai mình.

Mộ Thương Nam nhìn điện thoại của mình, tốc độ truyền tin đã vượt sự tưởng tượng của anh, cũng là nói, có người giúp Diệp Phi truyền tin đi.

Về mục đích của việc truyền tin, điều anh có thể nghĩ tới là, một là kéo tiếng tăm của Mộ gia xuống, hai là công báo Diệp Phi và Cung Trạch Vũ có quan hệ yêu đương!

“Tất nhiên sẽ không dễ bỏ qua, con muốn giữ lại bên mình, ngược đãi từ từ. Cho dù có đem đi đâu cũng không bằng ở bên cạnh con, con có thể ngược mọi lúc một cách thoải mái!” Anh nói.

Khóe môi Diệp Phi giật giật, ở bên cạnh anh, mọi lúc, anh muốn làm gì?

Đôi môi đau rát của cô bây giờ còn chưa lành đây này!

Thiên Tịnh và Liễu Họa tức đến méo miệng, lý do này, bọn họ cũng không tìm ra được chỗ sai.

“Anh Thương Nam, để em đút anh ăn cháo.” Cô ta dồn nén tất cả sự tức giận của mình xuống, tạm thời không thể động vào Diệp Phi, cô ta phải lấy lòng dạ dày của Mộ Thương Nam trước.


“Việc này không cần cô làm, Diệp Phi qua đây, đút anh ăn!” Mộ Thương Nam ra lệnh cho Diệp Phi.

Diệp Phi trợn mắt với anh, ăn thì liên quan gì tới cô, lại bắt cô đút cho ăn.

Anh nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo, cô biết anh đang dùng Cung Trạch Vũ để uy hiếp cô.

Cô bước tới ngồi xuống bên cạnh Mộ Thương Nam, cầm chén cháo đút anh ăn, mùi hương nhẹ của cháo yến mạch len vào mũi cô, thoang thoảng mùi của lòng trắng trứng.

Cô múc một muỗng cháo đút anh ăn, anh lại né ra.

“Thật không biết hầu hạ người khác, ăn thử xem có nóng không!” Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi ngẩn ra, anh để cô thử cháo?

Khéo môi cô cong lên, nuốt một ít cháo, “Hơi nóng!”

“Thử tới khi không nóng nữa rồi đút anh ăn!” Mộ Thương Nam nhìn cô ăn cháo như mèo, ra lệnh.

Trong lòng Diệp Phi phát ra tiếng cười như chuông vang, chỉ cảm thấy Mộ Thương Nam bị tai nạn xe hư não, cô ăn không hề khách sáo.

Đồ ăn sáng Thiên Tịnh đem tới gần như đã nằm trong bụng của cô, còn Mộ Thương Nam thì chỉ ăn một ít cháo dư của cô!

Thiên Tịnh tức đến ứ họng, lại không tìm được lý do ngăn cản.

Nhiếp Hạo bước vào phòng, “Tổng giám đốc, đã tra ra được kẻ nặc danh gửi ảnh cho anh rồi!”

“Là ai?” Mộ Thương Nam hỏi.

Sắc mặt Thiên Tịnh đột nhiên thay đổi…