Cuồng Ba

Chương 36: Cuộc sống




"Tuyệt Mị, nghĩ kỹ tham gia cái xã đoàn gì rồi sao?" Tư Đình Nhiễn trốn học chờ ở bên ngoài phòng học Tuyệt Mị, sau giờ học hứng thú vội vàng hỏi.

"Không có." Tuyệt Mị cầm trong tay một đống thư, thời điểm thông qua khúc cua hành lang không chút do dự ném vào trong thùng rác.

"Những thứ này là cái gì?" ánh mắt Tư Đình Nhiễn lạnh lẽo, phản ứng đầu tiên chính là hai chữ thư tình.

"Đồ bỏ đi." Ném vào trong thùng rác đương nhiên là rác rưới.

"A, ha ha, đồ bỏ đi, đúng, chính là đồ bỏ đi." Tư Đình Nhiễn phản ứng có chút kỳ quái, giống như vui sướng khi thấy người gặp họa

"Hiện tại tất cả mọi người đang thảo luận gia nhập xã đoàn nào, cậu có suy tính đoàn nào chưa nghĩ ra cũng có thể được tuyển chọn chứ?" Có mấy xã đoàn mời hắn vào xã, còn hội học sinh cũng phát tới muốn mời, hắn có chút do dự, cảm thấy hay là hỏi Tuyệt Mị một chút còn hơn, hắn muốn ở một chỗ với cô.

"Tuyển chọn?" Tuyệt Mị dừng lại, ánh mắt nhìn về phía thùng rác một bên cách đó không xa , ở trong đó thư hình như là do các xã đoàn gởi tới.

"A, những thư kia sẽ không phải là thư mời chứ?" Tư Đình Nhiễn phản ứng rất nhanh suy đoán nói.

"Tôi không muốn tham gia xã đoàn."

"Học sinh ấy sẽ bắt gặp đấy?" Học sinh của trường học này rất có đặc quyền, hắn cảm giác rất hứng thú.

"Không có hứng thú." Những thứ đó ở trong mắt của cô chính là trò chơi của đứa bé , cô không có hứng thú, ngược lại gần đây cô một mực suy tính có nên đến công ty Lãnh Thiên Cuồng đi hỗ trợ hay không, người đàn ông kia nói ngày nghỉ cô có thể đi kiêm chức, khiến cho cảm thấy cô hết sức hứng thú.

"Không hề suy nghĩ nữa sao?" Tư Đình Nhiễn không buông tha hỏi.

Tuyệt Mị lần này ngay cả trả lời cũng không trả lời, đi tiếp về phía trước.

"Aizz, không có hứng thú thì không hứng thú vậy." Thấy Tuyệt Mị lạnh lùng như vậy , Tư Đình Nhiễn cũng đột nhiên cảm thấy xã đoàn hội học sinh này rất không có ý tứ, vốn là còn chút hứng thú cũng đều bị đánh tiêu mất.

"Vậy hôm nay tớ có thể đi ăn cơm nhà cậu được không, cậu cũng biết căn tin này thật sự là quá khó ăn." Kể từ lần đó đi qua nhà Tuyệt Mị về sau, Tư Đình Nhiễn vẫn nghĩ tới nghĩ lại, cảm giác ở nơi đó hắn có thể cảm nhận được một mặt khác của Tuyệt Mị.

"Cậu có thể không đi căn tin” Nơi đó là nhà cô và Lãnh Thiên Cuồng , cô không thích có người dư thừa.

" Thức ăn khách sạn gần đó cũng hỏng bét, cũng không hề có tay nghề tốt như đầu bếp của nhà cậu, cậu cho tớ đi đi, tan học chúng ta cùng đi nha, là bạn mà phải không." Da mặt dày đã sớm trở thành một trong những ưu điểm của Tư Đình Nhiễn, bị cự tuyệt một vạn lần hắn vẫn có thể tới chờ bị cự tuyệt một vạn lẻ một lần nữa!

"Tôi không cần."

"Tớ cũng cần mà, tớ không thấy cậu tớ có cảm giác rất khó chịu, Tuyệt Mị, tớ, tớ. . . . . ." Tư Đình Nhiễn muốn nói"Tớ thích cậu" nhưng lời đến khóe miệng sao cũng chưa ra khỏi.

Cuối cùng Tuyệt Mị một mực đi tiếp trước mắt , Tư Đình Nhiễn thấp cái đầu vẫn đi theo phía sau cô, Tuyệt Mị cũng đuổi đi hắn, dù sao chàng trai này đuổi đi không đi , cô đã thành thói quen.

"Tại sao lại là cậu?" Vừa mở cửa Lãnh Thiên Cuồng liền thấy Tư Đình Nhiễn, nhất thời sắc mặt lạnh xuống sắc, hết sức không khách khí hỏi.

" Chào chú ạ." Tư Đình Nhiễn mặc dù nhận thấy được hình như chính mình không quá được hoan nghênh, nhưng vẫn tương đối có lễ phép chào hỏi, ai bảo người đàn ông trước mặt này là cha của Tuyệt Mị đấy.

Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày, từ chối cho ý kiến với chàng trai này gọi mình là chú, mặc dù có con gái Tuyệt Mị lớn như vậy, nhưng hắn chưa có cảm giác mình đến tuổi thọ lớn làm chú để thằng nhóc gọi như vậy.

Dừng lại cơm trưa, ba người cùng nhau ăn, không khí có chút quái dị.

"Nha đầu, công ty ta còn có chút chuyện phải chạy trở về xử lý, con nghỉ ngơi một chút rồi đi học, ta liền đi trước." Sau khi ăn xong Lãnh Thiên Cuồng mặc dù rất không muốn rời đi, nhưng vẫn không có biện pháp nói.

"Ừ." Tuyệt Mị vùi ở một góc ghế sa lon khe khẽ gật đầu, Lãnh Thiên Cuồng đi tới khom lưng ở trên trán của cô hôn lên một nụ hôn, sau đó mới lưu luyến rời khỏi.

Một bên, ánh mắt Tư Đình Nhiễn có chút quái dị, hắn cảm giác có chỗ nào không đúng lắm, Tuyệt Mị và cha của cô hai người đi chung với nhau cảm giác hình như có chút đặc biệt, bộ dáng cũng không giống cha mẹ hắn đi chung với nhau, nhưng lại nói không ra cụ thể quái dị ở nơi nào, chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở chỗ đó.

. . . . . .

"Tổng giám đốc, thông báo ngài lần này tuyển dụng thư ký cho tổng giám đốc, tôi đã ban bố đi ra ngoài, ngày mai sẽ là phỏng vấn lần đầu tiên, ngài muốn đích thân đi xem không?" Lôi Đình cũng là phụ tá Lãnh Thiên Cuồng , nhưng lượng công việc Lãnh Thiên Cuồng bây giờ càng lúc càng lớn, hết sức khẩn cấp cần nhiều phụ tá tới chia sẻ công việc của hắn.

"Không cần, ông giúp tôi chọn một người thôi." Hắn rất tin tưởng ánh mắt Lôi Đình .

"Vâng, được, vậy Tổng giám đốc ngài có…tiêu chuẩn cố định gì không?"

"Không cần phiền toái, bối cảnh tốt nhất là nên sạch sẽ một chút, ông hiểu ý của tôi không?" Dù sao bây giờ bọn họ còn buôn bán hắc đạo, chức vị phụ tá nhất định phải tìm thỏa đáng .

"Vâng, tôi hiểu."

. . . . . .

"Lão đại, cái này cho cô, về sau chúng ta liên lạc cũng dễ dàng."Lúc Tuyệt Mị đi học trên đường, Cơ Ngữ không biết từ nơi nào lại đột nhiên xông ra, trong tay đưa qua một đồng hồ đeo tay màu đen, nhìn dáng dấp hết sức tinh xảo.

Tuyệt Mị nhận lấy đồng hồ, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay mình , đồng hồ này có chút cũ, lại được bao dưỡng vô cùng tốt.

"Ah, lão đại cô có?" Cơ Ngữ cũng thấy đồng hồ trên tay Tuyệt Mị, rất kinh ngạc hỏi.

Tuyệt Mị nhìn hai cái đồng hồ, nghĩ rồi nói ra: "Cô cầm cái đồng hồ này đi cải tạo một chút, tôi còn chưa muốn đổi đồng hồ." đồng hồ này là Lãnh Thiên Cuồng đưa cô, mặc dù cũ, nhưng cô còn rất ưa thích, cô vẫn không tính thay đổi.

"A, được." Cơ Ngữ là thiên tài máy móc, mặc dù cảm thấy lão đại làm như vậy có chút kỳ quái, nhưng mà không hỏi nhiều, nhận lấy đồng hồ Tuyệt Mị đưa tới liền gật đầu đáp ứng, nhưng mà vẫn bổ sung: " Lão đại này cô mang cái tôi đưa cho cô trước đi, chờ tôi ngày mai trở lại đổi lại với cô ."

"Ừ, được."

"Lão đại, bốn người chúng ta đều ở đây nỗ lực tìm việc làm, nếu như không có ngoài ý muốn, cô sẽ rất nhanh nhìn thấy chúng tôi thôi." trước khi Cơ Ngữ đi để lại một câu nói như vậy, rất có thâm ý.

Tuyệt Mị nhíu mày, nghĩ tới vô số loại có thể, thấy vậy những người này thật đang tính toán ở chỗ này sinh sống, cũng không biết muốn dùng dạng thân phận gì xuất hiện, cô có chút mong đợi.