Buổi chiều muộn, Hà Tỉnh Hoà chưa về nhà, Chúc Tự Đan cũng chẳng quan tâm, cho tới khi có tiếng mở cửa, cô mới để ý tới.
Người trước mặt cô lại không phải là Hà Tỉnh Hoà mà chính là Thái Chắc, thuộc hạ của Hà Tỉnh Hoà.
Cô có gặp hắn vài lần nên không lấy làm lạ, tiếp tục đọc quyển sách trên tay của mình.
- Chúc tiểu thư, xin hãy đi theo tôi.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô hạ sách xuống rồi nói:
- Nếu như là yêu cầu của Hà Tỉnh Hoà thì tôi sẽ không đi.
Thái Chắc vẫn rất bình tĩnh, cố gắng giải thích cho cô hiểu:
- Bây giờ Hà Tỉnh Hoà là cấp dưới của tôi, cậu ta không có quyền.
Chúc tiểu thư, tôi chỉ theo lệnh của chủ tịch mà thôi.
Chúc Tự Đan không hiểu, cô cũng không muốn hỏi thêm về mối quan hệ của họ nên nhàn nhạt hỏi:
- Vậy anh định đưa tôi đi đâu.
Thái Chắc đáp:
- Tôi sẽ trả tự do cho cô, Chúc Tự Đan, chẳng lẽ cô không muốn có được tự do?
Tất nhiên cô khao khát tự do rồi, chẳng cần biết lý do anh ta thả cô ra là gì nhưng cô cũng muốn thử, dù sao ở đây cũng chẳng khác địa ngục là bao nhiêu.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Thái Chắc đưa cô rời khỏi nhà của Hà Tỉnh Hoà.
Anh ta còn cẩn thận đưa cô tới sân bay để về nước, hộ chiếu, vé máy bay đều được chuẩn bị kỹ càng, xem ra là họ đã có kế hoạch từ lâu rồi.
Đây là cơ hội duy nhất của Chúc Tự Đan, cô sắp được là chính mình rồi, chỉ cần máy bay cất cánh, mọi thứ sẽ kết thúc thôi.
Chúc Tự Đan cầm chắc đồ mà Thái Chắc chuẩn bị cho ở trên tay, nhưng ngay sau khi anh ta rời đi thì lại có một đám người khác ập đến.
Người đi đầu chính là Đường Tam, Đường Tam cũng không tự tin mà ra lệnh cho thuộc hạ:
- Mau đưa chị ấy về đi.
Chúc Tự Đan biết mình không chạy được, xung quanh có vô số người, cô miễn cưỡng đành phải khóc lóc cầu cứu.
- Cứu tôi, bọn họ là người xấu.
Mọi người đều nhìn thấy cô, cũng có người có ý muốn cứu cô nhưng không dám vì những người đàn ông mặc vest kia vừa cao lớn lại vừa ghê rợn.
Ngay sau đó vài giây, toàn sân bay lại có thông báo:
- Hiện nay, anh Hứa Phong Đàm đang tìm vợ mình là chị Chúc Tự Đan, chị ấy đang có vấn đề sức khoẻ nên cần dùng biện pháp mạnh, mong quý khách thông cảm.
Hình ảnh của Chúc Tự Đan được chiếu lên màn hình lớn, mọi người chú ý tới, sau đó nhận ra rằng cô đang có vấn đề nên nhanh chóng bỏ qua.
Kế hoạch này của Hứa Phong Đàm đã triệt để vây hãm cô lại, giữa chốn đông người, bọn họ cứ thế mà thuận lợi đưa cô đi.
Đường Tam cũng miễn cưỡng chẳng kém gì cô, anh ta muốn hai người họ cắt đứt quan hệ nhưng không thể can thiệp quá sâu nên chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Hứa Phong Đàm.
Trước khi rời đi, Chúc Tự Đan nói với Đường Tam một câu:
- Mấy người thật bỉ ổi.
Thái độ vừa kiên quyết vừa hăm doạ kia của Chúc Tự Đan giống hệt với Hứa Phong Đàm, Đường Tam bỗng cảm thấy lạnh tóc gáy, khẽ rùng mình một cái rồi phải bình tĩnh trở lại.
Ở đằng xa, Thái Chắc gọi điện báo cáo cho Vũ Phong:
- Chủ tịch, Hứa Phong Đàm hành động rồi.
Chúc Tự Đan cũng bị hắn bắt đi.
Vũ Phong chỉ cười rồi nói:
- Không sao, đó chính là mục đích của ta mà.
Xong việc thì về.
Thái Chắc nghe lệnh thì lập tức làm theo.
Ở cuộc chơi này, duy chỉ có mình Chúc Tự Đan bị xoay như mòng mòng, cô không rõ được đâu là bạn đâu là địch.
Chỉ có lão Vũ Phong nắm trong tay quyết định, hắn như một người điều khiển con rối, liên tục thay đổi mọi chuyện theo hướng mà mình muốn.
***
Suốt ba ngày bị nhốt lại tầng hầm quen thuộc kia, Chúc Tự Đan chẳng cả được nhìn thấy ánh sáng, tất cả cánh cửa đều bị khóa chặt, lớp kính cũng sơn phủ một màu đen.
Vì thế, Chúc Tự Đan chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm, cô như một con người đã chết, dần dần bị bóng đen nuốt chửng.
Hy vọng duy nhất của Chúc Tự Đan chính là chút ánh sáng le lói qua khe cửa sổ trước mặt mình, nhưng nó cũng bị tắt đi khi ai đó đang kéo rèm cửa lại.
Chúc Tự Đan đưa mắt về phía trước, cô cũng khó nhận ra được người đàn ông này là ai vì tầm mắt dần bị ảnh hưởng.
- Chúc Tự Đan, ba ngày nay cô nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ là lúc thích hợp để làm việc.
Khi nghe thấy giọng nói trầm thấp thì cô liền nhận ra đây chính là Hứa Phong Đàm, mùi hương bạc hà quyện cùng với mùi thuốc lá dần nồng hơn khi anh ta tiến gần đến chỗ cô.
Thay vì nói chuyện như trước đây, anh ta không mở lời thêm câu nào mà lập tức dùng còng số tám còng hai tay cô lê n đỉnh đầu.
Chỉ vài giây sau, anh đã đè ép cô xuống chiếc giường.
- Anh điên à? Mau thả tôi ra.
Hứa Phong Đàm không đáp lại, động tác cũng nhanh hơn, nhanh chóng xé rách quần áo trên người cô.
Một thân hình nhỏ bé chỉ còn lại duy nhất một bộ nội y trên người, cho dù có xấu hổ như thế nào thì cũng không thể che chắn nổi.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ vang vọng từng câu từng chữ đau đớn của Chúc Tự Đan mà thôi, nhưng sau đó cũng bị tắt hẳn vì người đàn ông kia đã dùng một chiếc khăn để bịt miệng cô lại.
Trong thâm tâm của Chúc Tự Đan, cô nghĩ:
- Tự do nào cho tôi?.