Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 66: 66: Cô Mà Cũng Biết Đau Sao





- Xoảng.
Tiếng đồ sứ vỡ dưới hầm vang khắp phòng, Hứa Phong Đàm đang ngồi trước chiếc máy tính, anh không nghe thấy âm thanh nhưng lại nhìn thấy cô ấy dưới dạng hình ảnh.

Anh nhanh chóng gập máy tính lại, đi xuống dưới hầm, ngữ khí tức giận hỏi chuyện:
- Cô lại tính làm gì vậy?
Chúc Tự Đan ngồi trên giường, cô gập hai chân lại, co ro một chỗ, không chịu trả lời anh.
Hứa Phong Đàm hết sạch kiên nhẫn, anh kéo một tay của cô lên, nghiêm túc hỏi:
- Cô lại làm sao?
Sau một hồi, cô mới nhìn anh rồi nói:
- Tôi muốn ly hôn.
Vẫn là câu chuyện ly hôn, chẳng lẽ giữa họ chỉ có mỗi chuyện ly hôn thôi sao?
Hứa Phong Đàm luôn tự hỏi:
- Làm sao để cô ấy ngừng nghĩ tới ly hôn đây?
Chúc Tự Đan cố gắng vùng vẫy khỏi tay của anh, nhưng anh lại càng dùng sức nhiều hơn, đến nỗi cổ tay của cô đang bị in hằn hẳn xuống rồi.
Chúc Tự Đan mãi mới dám lên tiếng:

- Anh buông tay tôi ra đi, tôi đau lắm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hứa Phong Đàm vẫn tỏ ra sự giận dữ còn Chúc Tự Đan thì lại lộ rõ sự sợ hãi, cô đang run sợ.

Như bình thường, Hứa Phong Đàm sẽ cố gắng lảng tránh nhưng bây giờ thì khác, anh đang nhìn cô với một ánh mắt giận dữ, cô cũng rất sợ, sợ một lần anh lại làm tổn thương cô.
Hứa Phong Đàm lập tức lên tiếng:
- Chúc Tự Đan, cô mà cũng biết đau sao? Thế còn tôi?
Câu hỏi này của anh đã khiến cô khựng lại, cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt vừa đau khổ, vừa bực tức như thế này của anh trước đây.

Không lẽ, bao lâu nay, người đàn ông này đều gồng mình trước cô?
Trong lòng cô bỗng nhói lên, cô đau chứ, cô cũng biết anh đau, nhưng chi bằng đau một lần thôi, rồi sẽ lành, còn hơn là đau dai dẳng.
Chúc Tự Đan bỗng thay đổi thái độ, cô không vùng vẫy nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi thẳng thắn nói:
- Còn anh ư? Kệ anh, tôi đâu rảnh để quan tâm anh như thế nào được.
Khi nghe thấy vậy thì Hứa Phong Đàm liền nổi điên lên, làm sao anh có thể nhịn xuống được một câu nói vô tâm từ chính người mình yêu đây?
Chẳng lẽ Chúc Tự Đan lại ghét anh đến vậy ư?
Vậy khoảng thời gian họ hạnh phúc bên nhau là gì? Chỉ là cảm xúc nhất thời hay thậm chí đó chỉ là cảm giác kích thích thôi?
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu của Hứa Phong Đàm, anh cần đáp án nên hỏi lại:
- Chúc Tự Đan, cô có yêu tôi không? Dù chỉ một chút thôi cũng được.
Giọng điệu của anh không được mạnh mẽ như trước, từng câu từng chữ đều chất chứa vô kể sự đau đớn, sự dằn vặt cùng quằn quại.

Gương mặt của anh cũng tối sầm đi như thể đang mắc nghẹn vậy.
Cô đau chứ, cứ nhìn thấy anh như vậy thì trái tim của cô như bị vỡ vụn ra vậy.

Làm sao mà cô có thể không yêu anh được, vì yêu anh nên cô mới muốn kết thúc.

Suốt khoảng thời gian này, bọn họ vẫn liên tục dây dưa, không có đáp án, cô cũng rất ngán ngẩm rồi, cô cũng sợ chứ.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến gương mặt đáng sợ của lão Vũ Phong kia, cùng câu nói của ông ta:
- Nếu cô còn tiếp tục bên cạnh của Hứa Phong Đàm, thì sẽ có ngày cậu ta cũng sẽ chết như mẹ cô, như người yêu cũ của cô thôi.

Đúng vậy, Chúc Tự Đan cân nhắc rất nhiều, cho dù là do ai thì những người xung quanh cô đều vô cùng xấu số, vì thế, cô cũng cần phải rời xa Hứa Phong Đàm, rời xa người cô yêu.
Nghĩ đến vậy, cô lập tức dõng dạc buông lời:
- Không.

Tôi chưa từng yêu anh.
Chúc Tự Đan nhấn mạnh từng chữ từng chữ một, mỗi lần đều như đâm thật sâu vào tâm can của Hứa Phong Đàm.

Bàn tay anh nắm ở cổ tay của cô dần buông ra, sau đó một giây, anh liền ngã người về phía sau.

Chúc Tự Đan hốt hoảng vừa kéo người anh lại, vừa kêu lên:
- Anh sao vậy? Này, này, Hứa Phong Đàm.

Anh có nghe tôi nói không? Đừng giả vờ nữa.

Này,...
Chúc Tự Đan chỉ biết gọi trong vô vọng.
Chẳng hiểu lý do là gì mà một người khỏe mạnh như Hứa Phong Đàm lại ngất lịm đi, sắc mặt cũng tím tái nên cô nghĩ là anh không dựng chuyện.

Bỗng nhiên, nền đất ở sau lưng anh loang ra một màu đỏ máu, cô sực nhớ ra dưới đất đều là mảnh sành.


Chúc Tự Đan sốc đến mức nói không thành tiếng, mắt cô đỏ ngầu lên vì khóc, cố gắng đỡ anh dậy rồi đi gọi người.
Khi Đường Tam đến, chưa kịp hỏi han gì, anh ta phải kêu thêm người đến để đưa anh đi bệnh viện cấp cứu.
Đã ba tiếng trôi qua, bác sĩ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Đường Tam vẫn luôn tức giận với Chúc Tự Đan, anh ta không nhịn nổi nên chủ động nói:
- Chị dâu, tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của anh chị nhưng giờ thì tôi không nhịn nổi nữa rồi.
Chúc Tự Đan không nói gì, vẫn tiếp tục nghe cậu ta nói:
- Đại ca vì ngày đêm suy nghĩ về chị mà mất ngủ, suốt mấy ngày nay, anh ấy vừa phải đi giải quyết công việc lại còn phải đối mặt với chị.

Nhưng chị thì sao? Không những không quan tâm cho anh ấy mà thậm chí còn gây phiền toái.
Cô biết chứ, nghe những lời nói này từ Đường Tam, cô lại càng biết mình vô tâm đến như thế nào.

Nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Cô chỉ biết đổ ập hết lỗi lầm lên mình mà thôi..