Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả Đời

Chương 56: 56: Điều Kiện





Khi Chúc Tự Đan quay trở lại thì Hà Tỉnh Hoà vẫn đang đứng cạnh lão già háo sắc Đào Minh Hải kia, bọn họ đang nói chuyện gì đó, cô chỉ nghe loáng thoáng được tên của cô từ miệng của Hà Tỉnh Hoà.
- À vâng, cô ấy tên là Chúc Tự Đan ạ.
Khi lão già Đào Minh Hải kia nhìn thấy Chúc Tự Đan thì lại bật cười gian xảo, cô vô cùng ghét dáng vẻ đắc chí của hắn ta.
- Nhớ kỹ đề nghị của tôi nhé, Hà tổng, tôi tin cậu.
Hà Tỉnh Hoà ngập ngừng, sau đó thì mới đáp lại:
- Vâng.
Không lâu sau đó, Hà Tỉnh Hoà nhìn thấy Chúc Tự Đan ngay sau lưng mình, anh nhìn cô với một loại ánh mắt đầy sự đắn đo và tội lỗi.

Sau đó thì anh ta lại lấy lại sự tự tin, gọi tên cô:
- Chúc Tự Đan, lại đây.
Chúc Tự Đan không muốn tiến tới chỗ hắn một chút nào nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Hứa Phong Đàm thì cô liền quyết định bước tới.

Hứa Phong Đàm đã để ý tới cô, anh ấy nhíu mày khó chịu, đó có được coi là thành công của Chúc Tự Đan trong việc phá tan mối quan hệ của họ không?

Hà Tỉnh Hoà cũng đã nhìn thấy Hứa Phong Đàm nên sau khi đưa tay ra sau eo của Chúc Tự Đan thì còn âm thầm đe dọa cô:
- Hắn ta đang nhìn chúng ta kìa, nếu như em muốn cắt đứt mối quan hệ với hắn thì nên phối hợp với tôi một chút.
Chúc Tự Đan không còn cách nào khác nên đành chấp nhận.
Vừa vặn ánh mắt của cô nhìn lão Đào Minh Hải kia, lão ta đang nhìn thân thể của cô, cô bất giác che chắn phần ngực của mình lại, hắn ta còn nhíu mày rồi bật cười ngụ ý gian xảo.

Cô thật sự rất ghét lão ta nhưng Hà Tỉnh Hoà lại chủ động giới thiệu cô với hắn.
- Đào tổng, đây là Chúc Tự Đan, bạn nhảy của tôi ngày hôm nay, nếu ngài không ngại, cô ấy sẽ nhảy cùng với ngài.
Đào Minh Hải liền vui vẻ không thôi, hắn ta cười lớn rồi đáp:
- Không ngại, không ngại, tôi rất sẵn lòng được làm bạn nhảy với cô Chúc Tự Đan đây, cô xinh đẹp như vậy, là cô thiệt thòi khi nhảy với tôi mới đúng.
Chúc Tự Đan vì mặt mũi của họ mà phải gượng cười, sau đó cô lại nhìn Hà Tỉnh Hoà như thể đang thắc mắc nhưng anh ta không muốn giải thích, cô đành ngậm ngùi.
Ở đằng xa, Hứa Phong Đàm đã nhìn thấy tất cả, anh không trực tiếp nghe cuộc hội thoại của họ nhưng ít nhiều anh đang cảm thấy cô ấy đang chịu thiệt thòi vậy.
- Tại sao cô ấy phải làm như vậy?
Đó luôn là câu hỏi trong đầu của anh.
***
Khi nền nhạc khiêu vũ nổi lên, Chúc Tự Đan liền tìm cách tách khỏi Hà Tỉnh Hoà và lão già Đào Minh Hải kia nhân lúc họ không để ý.
Khi cô đang chạy đi thì va phải một bờ ngực rắn chắc, người đàn ông đó lập tức kéo cô cùng mình hòa nhịp với điệu nhảy.

Rất nhiều người cũng đang nhảy xung quanh họ nên rất khó để tách cặp.
Chúc Tự Đan làm liều, cô vẫn đang để ý xem Hà Tỉnh Hoà và Đào Minh Hải kia có để ý tới mình hay không? Mà cho dù có để ý thì cũng không làm gì được vì người người kéo nhau hoà điệu vào nền nhạc rồi.
Sau khi biết rằng mình được an toàn thì cô mới nhìn lên người đàn ông đang cùng mình khiêu vũ, thế mà lại là Hứa Phong Đàm.
Bằng một phép màu nào đó, cô cùng Hứa Phong Đàm đang du dương theo điệu nhạc, làm trung tâm của buổi tiệc.

Từng bước chân lại khớp với nhau đến lạ.
Hứa Phong Đàm nhìn cô đắm đuối, ghé sát tai cô mà nói:

- Hôm nay em rất đẹp.
- Cảm ơn anh.
Chẳng hiểu vì lý do gì, bọn họ cứ thế mà dính lấy nhau, phải chăng là số phận đã an bài rồi.

Thôi thì, lần này nữa thôi, Chúc Tự Đan sẽ cho phép bản thân được phóng túng thêm một lần nữa thôi.
Khi điệu nhạc kết thúc cũng là lúc tình cảm này kết thúc, duyên phận đã định, bọn họ không thể đến với nhau được nữa.
Hà Tỉnh Hoà không đợi thêm được, liền kéo Chúc Tự Đan rời đi, Hứa Phong Đàm níu kéo cô lại nhưng không được.

Hàng trăm ánh mắt đang nhìn họ, Hứa Phong Đàm tự biết mình không đủ mạnh để chống lại Hà Tỉnh Hoà, hơn nữa Chúc Tự Đan cũng không có ý muốn cùng anh rời đi nên cả hai đã cùng buông tay.
***
Ở trên xe ô tô, Hà Tỉnh Hoà đẩy mạnh thân hình nhỏ bé của Chúc Tự Đan vào ghế sau rồi ngồi bên cạnh cô, anh ta giận dữ chất vấn cô:
- Tại sao em lại không nghe theo tôi? Có phải em đang thách thức giới hạn của tôi hay không?
Chúc Tự Đan không hề sợ hãi, vì những gì cô đã trải qua còn đáng sợ hơn nhiều.

Sau một lúc điềm tĩnh lại, Hà Tỉnh Hoà nói tiếp:
- Tối ngày mai tôi sẽ sắp xếp em tới gặp Đào tổng.


Em chuẩn bị đi.
Chúc Tự Đan lập tức nhếch mép hỏi lại:
- Anh đang ép tôi đi ngủ cùng với lão ta à?
Hà Tỉnh Hoà thở dài, anh ta vuốt mặt mình như thể rất đau đầu về vấn đề này vậy.

Sau một lát thì anh mới thuyết phục cô bằng những lời lẽ bẩn thỉu:
- Nếu em đồng ý, tôi sẽ buông tha cho cả em và Hứa Phong Đàm, sau đó sẽ tác hợp cho hai người, như vậy được chưa?
Chúc Tự Đan bật cười khinh bỉ anh ta, sau đó vừa cười lớn vừa hỏi lại:
- Anh có bị điên hay không? Có người đàn ông nào vẫn chấp nhận người phụ nữ của mình kể cả khi cô ấy bán *** cơ chứ?
Hà Tỉnh Hoà nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, sau đó đặt hai tay lên vai của cô rồi nói:
- Anh ta yêu em thì sẽ không để ý tới chuyện em đã từng quan hệ với ai khác đâu, hơn nữa đây cũng là em hy sinh cho hắn mà.
Không còn gì để nói nữa, Hà Tỉnh Hoà là một người đàn ông bị điên rồi, Chúc Tự Đan không muốn nghĩ tới nữa nên hất tay của anh ta ra rồi ngồi gọn sang một bên, cô nhìn xa xăm ra bên ngoài, đầu óc đều trống rỗng..