Cuốn Theo Dòng Xoáy

Chương 7




Nàng rất thích buổi dạo chơi của hai người trong vườn sau bữa trà chiều. Anh đưa nàng đi xem hồ sen, vườn cỏ trồng từ thời nữ hoàng Elizabeth , khu vườn kính vườn hồng, vườn cây ăn quả. Không một phút nào nàng nghĩ là đang ở nhà mình, nàng cảm thấy mình là một người khách được John đưa đi thưởng thức những khu vườn nổi tiếng của anh; buổi dạo chơi rất thú vị. Chỉ đến lúc về phòng, nàng mới nhận ra tất cả cái đó: toà lâu đài, vườn tược sẽ là khung cảnh cuộc đời nàng và là nhà nàng vì nàng là Milton phu nhân.

Ở lại một mình trong phòng với nỗi lo sợ dâng lên trong lòng, Anna chỉ còn biết nghĩ tới bố. Nàng chống chọi từ sáng sớm và giờ đây, kiệt sức, nàng phó mình cho nỗi đau xót:

− Ôi ba ơi, ba. Nàng thầm thì, không có ba làm sao con sống nổi?

Rã rời sau những giờ phút tự kiềm chế đằng đẵng, nàng nghĩ mình sắp òa lên nức nở đến nơi. Nhưng nàng rất đỗi kinh ngạc, nước mắt không trào dâng, trước mặt nàng, ông cụ âu yếm tươi cười:

− Anna con gái yêu quý của ba, con có bao giờ chịu nản lòng đâu. Nàng ngỡ như nghe cha nói.

Đúng như thế, đứng trước những khó khăn tưởng chừng không sao vượt nổi, Anna vẫn giữ một lòng can đảm, tự tin và ba nàng vẫn thường chế diễu thái độ bướng bỉnh của nàng. Trong những tình thế tồi tệ nhất, bao giờ nàng cũng vẫn phản ứng một cách bất di bất dịch:" Mình sẽ có cách thoát khỏi... mình sẽ thu xếp được thôi..."

− Lẽ ra con phải là một đứa con trai, một người tiên phong ra trò. Ông thường bảo nàng.

Nàng cố mỉm cười, " Con sẽ không chịu thua đâu, ba ơi" nàng có cảm giác ông cụ thật sự ở cạnh mình và nàng lấy lại can đảm.

Thế nhưng mặc xong áo, nàng lại buồn bã, một lần nữa nàng thấy số phận mình ác nghiệt và đáng ghét.

− Lấy một người đàn ông mình không quen biết, còn có thể được, nàng lẩm bẩm, nhưng bị ném vào giữa cuộc sống thượng lưu thì quả là quá đáng.

Trước hình ảnh tấm gương lớn phản chiếu, nàng cảm thấy lòng xót xa:

− Mình chẳng khác một bóng ma gớm ghiếc, lờ đờ.

Nàng bỗng nghe có tiếng gõ cửa.

− Mời vào, nàng đáp, ngỡ là John.

Người hầu phòng bước vào:

− Ngài John bảo tôi thưa với bà là trước bữa ăn trưa, ông phải tiếp ông Bowunlau, người vận động cho ông trong bầu cử, vì vậy mời bà xuống phòng khách mà không phải chờ ông. Ông mong bà sẽ dễ dàng biết đường xuống, thưa bà.

− Cảm ơn, Anna đáp, giọng lạc đi trong lúc cố giấu nỗi bối rối.

− Thật hết biết, nàng lẩm bẩm hoảng hốt: Dù sao mình cũng không sao thoát nỗi…vậy thì càng sớm càng tốt.

Nhưng vừa bước vào hành lang, nàng lại mất hết can đảm, nàng đứng yên tại chỗ, ngập ngừng trên bậc thang." Thôi nào, đi đi, cứ phải đi thôi".

Bỗng có tiếng cất lên sau lưng nàng:

− Chắc chị tìm đường.

Anna quay lại, phía sau nàng là một chàng trai, cao lớn mảnh dẻ, thanh nhã, nụ cười mê hoặc của anh trông rất dễ thương, nàng cũng mỉm cười và trả lời mà không suy nghĩ kĩ:

− Tôi rất biết đường, nhưng…

Anh đi lên trước và kết thúc câu nói:

− Chị sợ!

Vẻ thành thật của anh, gây lòng tin và Anna thú nhận:

− Vâng, sợ khủng khiếp.

− Vậy bổn phận của tôi là giúp chị! Chị là Anna, tất nhiên là thế phải không? còn tôi là Charles Linton.

− Tôi vui mừng được biết ông, nàng nói và bắt tay anh.

− Có lẽ chị đã nghe nói về tôi?

Anna lắc đầu, anh vui vẻ nói tiếp:

− Vậy thì rồi chị sẽ nghe: điều đó sẽ tới. Trong lúc chờ đợi; tôi xin cố gây một ấn tượng tốt đẹp đối với chị, để chị khỏi hiểu nguyên si tất cả những điều khủng khiếp họ sẽ kể về con người thấp hèn của tôi!

− Thế sao, những điều khủng khiếp ư?

− Vâng, chị sẽ biết vào lúc thích hợp, anh đáp, nhưng lúc này thì chúng ta nên quên đi. Trước hết tôi xin nói là tôi vui mừng được gặp chị và tôi hết lòng mong chị sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà này.

Những lời chúc tụng ấy, giọng nói nhiệt tình ấy, xua đi nỗi phiền muộn và cái lạnh lẽo xâm chiếm Anna từ khi nàng tới đây. Lúc này, nàng đứng trước một con người dễ thương và hình như sẵn sàng yêu mến nàng.

− Cảm ơn, nàng nói , phấn chấn.

− Và bây giờ chúng ta chỉ việc xuống nhà, anh nói giọng vẫn vui vẻ.

Nhưng nhìn nét mặt Anna, anh bỗng lo lắng:

− Có điều gì không ổn ư?

Không do dự Anna nói thật:

− Tấm áo dài này, ở vào địa vị tôi thì ai cũng sẽ như tôi thôi: Không một người đàn bà nào lại muốn giống như Lọ Lem cả.

− Quả là như vậy, Charles đáp, giọng thật dễ thương và thông cảm.

− Tôi chỉ có mỗi một chiếc áo ấy.

− Và dĩ nhiên, anh John thân mến của chúng ta, với lối thiếu tế nhị rất đàn ông của mình, đã quên lo sắm trang phục cho chị.

Lời nhận xét hóm hỉnh của anh khiến Anna bật cười:

− Quá coi trọng những cái đó, thật lố bịch, có phải thế không nào? Tôi xin anh đừng nói cho ai biết những nỗi băn khoăn về trang phục của tôi.

− Nhưng như thế chẳng có gì là ngớ ngẩn cả, chị muốn xuất hiện trong lợi thế của mình là điều hết sức tự nhiên thôi. Một ngày quan trọng của chị mà, Ồ, nhưng chị chờ tôi...chị cho tôi suy nghĩ…

Anh lùi lại, ngắm nhìn chị từ đầu xuống chân :

− Tôi thấy rồi, rốt cuộc anh nói.

− Thấy gì?

− Một ý nghĩ, một chút cảm hứng cũng được nếu chị muốn nói như vậy...Bây giờ tôi biết phải làm gì rồi. Chị cứ tin tôi, chị về phòng đi và đừng vội gặp ai trước khi tôi quay lại, chỉ một lát thôi.

− Nhưng tôi chẳng hiểu gì hết, dù sao tôi cũng xin nói trước là tôi không bằng lòng anh mượn áo cho tôi đâu. Tôi vẫn muốn tôi như thế nào thì tôi vẫn cứ như thế ấy thôi.

− Dĩ nhiên, không, không, chị cứ mặc tôi.

Anna nghe theo mà không biết tại sao và quay về phòng, nàng rất băn khoăn, có ác cảm tự nhiên với Vivian, cô em gái của Charles bao nhiêu thì nàng cũng có thiện cảm một cách bộc phát với anh bấy nhiêu.

Có tiếng gõ cửa, nàng không ngờ anh về sớm thế, không đợi trả lời, anh bước vào, mang theo một bó hoa trà trắng đặt trên bàn. Anh dùng chỉ trắng dính lại thành một vành hoa.

Anna sững sờ nhìn anh:

− Thế này; chị găm vành hoa lên tóc, nó sẽ như là một vầng hào quang, tôn vẻ mặt của chị lên hơn mọi thứ vương miện sau này chị sẽ phải mang với tư cách là Milton phu nhân.

Anna hoang mang, không còn lòng dạ nào bàn cãi. Nàng ngồi trước bàn trang điểm và làm theo lời Charles. Đính xong vành hoa lên tóc, nàng nhìn vào gương và kêu lên kinh ngạc.

− Chị chờ một lát, chưa xong đâu. Charles nói trong lúc đang kết một bó hoa tròn với 6 bông sơn trà lúc nãy anh để riêng một bên .

Anna găm hoa vào phía trên cổ áo hình chữ V, theo ngón tay chỉ của Charles, và nhìn vào gương, thốt ra một tiếng thở dài vui sướng. Hoa mang lại cho trang phục của nàng một dáng vẻ hoàn toàn mới lạ.

− Đẹp lắm, phải thế không chị?

Không phải chỉ đẹp, mà còn có cái gì độc đáo và mê ly trong sự giản dị cố ý này. Hoa sơn trà làm nỗi bật khuôn mặt xinh đẹp, đường nét thanh tú, sắc da trắng muốt, cặp mắt màu nâu long lanh và mái tóc đen nhánh của nàng.

Cô gái tỉnh lẻ âu sầu ăn mặc vụng về mà hình ảnh đã từng làm nàng chán nản, giờ đây đã trở thành một người đàn bà trang nhã, ăn bận độc đáo. Nàng cảm thấy yên tâm, và niềm vui thấy minh có nhan sắc khiến nàng rạng rỡ hơn cả vành hoa trà. Nàng sốt sắng cảm ơn Charles:

− Kì diệu thật , thay đổi ghê thật, tôi rất vui mừng.

− Trông chị đẹp biết chừng nào. Anh nói.

Anh có vẻ rạng rỡ tới mức Anna thấy nên bước chân ra khỏi phòng.

− Chúng ta sẽ xuống muộn mất, nàng khẽ nói.

− Khi là cô dâu và là Milton tân phu nhân thì nên để cho người ta chờ đợi chút đỉnh chị Anna ạ!

Từ phòng khách vẳng ra tiếng rì rầm, Anna kiêu hãnh ngẩng cao đầu và bước vào cùng với Charles. Im lặng. Nàng dừng chân một lát, John chạy tới đón nàng:

− Anh lo và định chạy lên tìm em, anh bắt đầu nghĩ có lẽ em không tìm thấy đường.

− Quả là như vậy, nhưng may sao Charles đã giúp em, nàng đáp và khẽ mỉm cười.

Nét mặt John như thoáng buồn:

− Charles ư? À tốt, anh chỉ nói vậy và khoát tay Anna để giới thiệu với quan khách: ba cặp vợ chồng luống tuổi, hai thanh niên và một bà quả phụ quý tộc, bà ta khinh khỉnh nhìn nàng qua một chiếc gương tay.

Cuối cùng anh dẫn nàng tới một người đàn ông luống tuổi đứng trước lò sưởi, hơi tách biệt đám đông, Anna ngỡ người đó cúi về phía trước, nhưng sau nhận ra ông ta gù lưng.

− Xanhcle, anh họ anh. Anh ở đây và săn sóc tất cả chúng ta đấy, phải thế không anh, anh Xanhcle? John hỏi, giọng tình cảm.

− Tôi mong, rất mong như vậy. Tôi sung sướng khi góp được đôi điều bổ ích cho mọi người. Trong đời mình tôi chỉ có thể làm được như thế. Và lúc nào Anna cần đến sự giúp đỡ của người bạn thì tôi rất vinh dự được cô ấy hỏi han.

Giọng nói ấm áp và dễ thương, ông siết chặt tay Anna. Nàng vừa cảm thấy nắm tay khích lệ của ông đầy thiện cảm vừa xúc động trước cảnh tàn tật của ông.

Nhưng nàng bỗng chú ý tới Vivian, cô gái đẹp lộng lẫy, với tấm áo dài màu xanh hoàn toàn dính vảy nhỏ, cô ta có một vẻ là nữ thủy thần và bước lại gặp họ, ung dung bước đi mềm mại uyển chuyển, cô ta mỉm một nụ cười và nhìn John với ánh mắt long lanh và quay sang Anna:

− Cô dâu thế nào? cô ta hỏi, tôi mong chị không phiền lòng vì có quá nhiều người ở đây trong tuần trăng mật của anh chị; riêng tôi, tôi thấy chúng tôi quá ồn ào.

− Cách giải quyết thì có đấy và chẳng khó gì không tìm ra đâu. John đáp với một giọng gay gắt khiến Anna ngạc nhiên.

Nhưng Vivian không một chút bối rối, cô ta đặt tay lên cánh tay ông anh họ và ra bộ nhõng nhẽo:

− Thôi nào, đừng tỏ vẻ khó chịu như vậy, ông anh thân mến. Về lí thuyết, ngày hôm nay không phải là ngày đẹp nhất đời anh hay sao?

Anna có cảm giác lần này Vivian đã thắng một bàn, nhưng nàng không kịp suy nghĩ kĩ vì Milton phu nhân đã mời khách qua phòng ăn. Lúc đi qua, Charles nghiêng người về phía nàng và nói nhỏ:

− Chị sẽ thắng thôi, chị đã dí tất cả xuống tận đất đen rồi; sự xuất hiện của chị làm rung động mọi người chẳng khác nàng Lọ Lem trong vũ hội nhà vua, hoan hô.

− Nhờ một bà tiên đấy, nàng khẽ đáp lại trong lúc anh nở một nụ cười láu lỉnh.

Ngồi vào cuối chiếc bàn rộng thênh thang, dưới những cây đèn nến lớn, Anna lại cảm thấy hoang mang. Trước những bát đĩa sang trọng, những dao, nĩa bằng bạc lấp lánh, những trái cây lồng kính xếp thành hình chóp trên những chiếc đĩa chân cao bằng sứ Trung Quốc, chiếc khăn bàn bằng đăng ten thêu những bông hoa lan, trước tất cả những bộ mặt xa lạ ngồi quanh bàn, nàng chỉ có một mong muốn: bỏ đi, ẩn náu vào một nơi kín đáo. Nắm tay run rẩy của nàng nắm chặt hai bên mép ghế.

− Người ta dành cho tôi niềm vinh dự đặc biệt là được ngồi bên cạnh cô: cô có cho phép tôi nói với cô là điều đó làm cho tôi hết sức vui mừng không? Một giọng nói dịu dàng và ấm áp cất lên bên tai nàng .

Anna quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt thông cảm của Xanhcle, hai môi khô cứng, nàng không sao trả lời. Ông bình tĩnh nói tiếp như để cho nàng có thời gian tĩnh tâm lại:

− Căn phòng này có thể làm cho người ta mất bình tĩnh khi bước chân tới lần đầu tiên, có phải thế không cô?

Vô cùng biết ơn , nàng thành thật đáp:

− Hôm nay, có quá nhiều điều mà tôi làm và tôi thấy lần đầu tiên trong đời mình; bữa ăn tối long trọng này, tất cả những cái phù hoa này.

− Vậy xin cô nói cho tôi nghe về những người cô thường gần gũi, ông nói một cách thân ái.

Anna xúc động trước mối quan tâm, mà nàng cho là chân thành của ông đối với mình, và nàng bắt đầu kể về cha nàng, về gia đình nàng. Cuối cùng, mặc dù có tính chất phô trương và nghi lễ, bữa ăn kết thúc sớm hơn nàng nghĩ. Ngoài hình dáng ra, nàng thấy Xanhcle có phần giống như cha mình. Cũng như cha nàng, ông rất hài hước, rất vị tha và hình như không chút bận tâm về của cải, về địa vị xã hội của con người. Nhờ có ông, Anna thấy buổi ăn tối khá dễ chịu. Thậm chí rốt cuộc nàng không nhớ vì sao mình lại có mặt ở đây nên hết sức kinh ngạc khi nghe Milton phu nhân tuyên bố:

− Bây giờ chúng ta nâng cốc chúc sức khỏe cô dâu, chú rể.

Tất cả quan khách đứng dậy, Anna định làm như họ thì Xanhcle ngăn lại:

− Không, cô thì không: cô cứ ngồi. Chúng tôi phải đến chúc mừng cô.

Người ta nâng cốc" cô dâu , chú rể..." mấy từ quay cuồng trong đầu Anna. Nàng cảm thấy xấu hổ và liếc nhìn nhanh, John ngồi đối diện với nàng ở cuối bàn đằng kia; vẻ mặt anh vẫn nghiêm trang, điềm tĩnh đến khó hiểu. Tân khách mời anh lên tiếng.

− Không, xin miễn diễn văn thôi, tối nay tôi nghỉ việc.

− Nhưng dẫu sao anh cũng phải uống để chúc sức khỏe chị ấy chứ John, mọi người kêu lên.

− Dĩ nhiên, anh vừa nói vừa nâng cốc về phía Anna .

Nàng phải cố gắng để nâng cốc đáp lại, những nghi thức ước lệ ấy làm nàng khó chịu." Trò hề...", nàng nghĩ bụng, chúng mình chỉ là những con rối bị người ta giật dây. Tất cả những cái đó đều vô nghĩa, chúng mình đâu có sống, chúng mình chỉ giữ những vai trò..." .

Bản chất trung thực của nàng phản đối những cung cách dối trá của cái xã hội nàng đang bước chân vào và trong lòng nàng giận sôi lên. Bỗng nhiên nàng nhìn Charles, ánh mắt anh có chút nghịch ngợm và trên môi nở nụ cười hài hước. Anh thoáng nhìn nàng, nàng hiểu Charles xem xét sự vật với thái độ mai mỉa, chứ không phản kháng như mình. Trong lúc nàng cho đây là một tấn bi kịch thì anh lại cho đây là một màn hài kịch gây cười. Nàng trở lại bình tĩnh và đáp lại ánh mắt của anh với thái độ vô tư của tuổi trẻ.

*

Milton phu nhân bước vào thư viện, đóng sập cửa lại và tiến về bàn giấy của con trai, bước chân có vẻ quyết liệt.

− John, bây giờ mẹ và con phải làm sáng tỏ mọi việc.

Anh chậm rãi đứng dậy:

− Thưa mẹ, dĩ nhiên là như thế, nếu mẹ thấy cần thiết.

− Con trai yêu quý của mẹ, mẹ thấy con phải nói cho mẹ rõ…

John mỉm cười vẻ thích thú:

− Thưa mẹ, con không làm ra vẻ không hiểu mẹ sẽ nói gì với con đâu, như thế thì lố bịch quá phải không mẹ?

− Quả là hoàn toàn lố bịch, Milton phu nhân đáp, con biết rõ là con đã xử sự sai một cách kinh khủng. Ồ John , làm sao con lại có thể làm một việc dại dột đến như vậy.

− Một sự dại dột, thế là thế nào hả mẹ?

− Đúng, một sự dại dột, bà nói một cách chua chát. Vì sao con lại lấy cô gái ấy, nó xinh đẹp thật đấy; nhưng không có gì khác, không có thói quen giao tiếp, không biết chuyện trò. Sao con lại có thể nghĩ là nó có thể trở thành vợ con được? Nó đâu có thể đảm đương vai trò ấy. À John , lần này con làm mẹ thất vọng, nhưng rốt cuộc vì sao con lấy cô gái ấy?

John lấy một điếu thuốc, với một điệu bộ chậm rãi có tính toán:

− Thưa mẹ, sự giải thích đã hiển nhiên, nhưng chắc hẳn mẹ không muốn chấp nhận.

− Thì ra con say mê nó hả? bà ta hỏi, vẻ cực kì ngạc nhiên, và phẫn nộ nói thêm, John lẽ ra con tha hồ lựa chọn, còn mẹ thì vẫn mong cuối cùng con lấy Vivian.

− Đấy là sự lựa chọn của riêng mẹ, và là một sự lựa chọn vụ lợi.

− Ừ đấy! Và sao lại không? Mẹ rất mến Vivian, nó có những đức tính quý giá. Nó có thể là một người vợ lí tưởng, một người vợ biết phục vụ tham vọng và sự nghiệp của chồng.

− Tiếc rằng con không có tham vọng.

− Chuyện lạ đấy, nhưng John này, như thế là phi lí. Mẹ không hiểu nổi con nữa. Vả lại đó là một cuộc kết hôn sai lầm đến khủng khiếp. Mẹ băn khoăn chúng ta sẽ làm gì đây... thật bi thảm!

− Thưa mẹ, rất thành thật, tất cả điều con mong muốn là mẹ đừng làm, đừng làm gì hết. Con có hạnh phúc, mẹ cứ thử hình dung xem, thật sự hạnh phúc và thế là đủ đối với con.

− Dù sao, mẹ có thể nói với con một điều: con bé ấy, nó không yêu con đâu. Nó lấy con vì tiền bạc của con đấy thôi. Milton phu nhân kêu lên, giọng cay độc.

John đóng sập hộp thuốc lại và bật dậy như thể vứt bỏ một gánh nặng sau lưng:

− Thưa mẹ con lấy làm tiếc, nhưng con không bao giờ cho phép bất kì một ai công kích Anna.

Milton phu nhân có vẻ bối rối một lát, rồi thử dùng một chiến thuật mới:

− Được, được! Nhưng John, mẹ muốn con nói cho mẹ biết, con định hành động ra sao bây giờ...nhà này là của con và con có quyền làm theo ý con.

− Con cảm ơn mẹ, nhưng lúc này con tuyệt nhiên không muốn thay đổi nếp sống của chúng ta gì cả. Mẹ có thể cứ ở đây, cũng như Vivian, Charles, và dĩ nhiên cả Xanhcle nữa. Sau này hẵng hay, nhưng con không muốn áp đặt ngay cho Anna một gánh nặng như vậy. Dù sao thì trong các khóa họp của Nghị viện , chúng con cũng bắt buộc phải ở London.

Milton phu nhân đứng dậy và thở dài:

− Được, nhưng John, con đừng mong đợi những lời cảm ơn. Mẹ sẽ ở đây để làm bổn phận của mẹ như xưa? Nhưng mẹ thất vọng , rất thất vọng. Mẹ sẽ đối xử lịch sự với con bé ấy, nhưng con đừng mong và chờ gì hơn, John ạ!

:

− Con không có thói quen yêu cầu người khác quá sức người ta đâu mẹ ạ, anh đáp, hết sức điềm tĩnh.

Bà mẹ nhìn anh, bối rối, suýt nổi giận; nhưng bà im lặng, và bước nhanh ra ngoài, dáng điệu kiêu hãnh.

*

Một buổi sáng, trong vườn cam, Anna đang cho con vẹt một miếng đường thì bỗng nghe có tiếng nói phía sau:

− Tôi muốn nói chuyện với chị.

Charles, nàng ngoảnh lại, một nụ cười trên môi:

− Chào Charles, tôi rất muốn gặp anh để cảm ơn.

− Vì sao vậy?

− Vì tối hôm qua anh đã giúp tôi trong việc trang phục, anh tốt bụng quá.

− Chính tôi muốn nói chuyện với chị về trang phục đây. Mời chị đi sang vườn hồng, chúng ta sẽ tìm ghế ngồi để khỏi bị quấy rầy.

Nàng chưa biết là vườn hồng gia đình Milton nổi tiếng trong cả nước vì những giống hồng quý hiếm. Nhưng nàng thấy không khí khu vườn thật thần tiên, với vô số hoa đủ màu sắc, những đàn ong hút mật từ hoa này sang hoa khác, tiếng chim líu lo quanh hồ nước bằng cẩm thạch.

− Đẹp quá, nàng thốt lên say sưa, trong lúc duyên dáng ngồi chống tay vào thành hồ.

− Chính đó là điều tôi sắp nói với chị, Charles đáp.

Anh đăm đăm nhìn Anna và trong ánh mắt, trong giọng nói có một cái gì đó tỏ ra không phải anh sẽ nói về khu vườn. Nàng phật ý, vội vã thay đổi đề tài:

− Charles, anh định nói với tôi điều gì?

− Nói về chị, anh đáp.

− Nhưng về vấn đề gì?

− Chị Anna, chị nghe tôi nói, tôi là bạn chị, phải thế không? Tất nhiên là nếu chị cho phép.

− Cho phép anh ư? Ồ, Charles, dĩ nhiên là thế...tôi cần có bạn lắm. Hôm qua, khi tới đây tôi đã rất lo sợ. Nhưng càng lo sợ bội phần sau khi dùng trà với mẹ chồng tôi và…

Anna ngừng lời lúng túng, nhưng Charles tiếp lời nàng:

− Và em gái tôi chứ gì? Tôi không nghi ngờ điều đó, tôi biết rõ tính nết họ, và chính vì thế mà bỗng nhiên trong lòng tôi nảy ra ý muốn đóng vai anh chàng hiệp sĩ bênh vực người yếu đuối, những kẻ bị áp bức khi trông thấy chị trên thang gác, ngơ ngác và tội nghiệp tựa một nàng công chúa bất hạnh bị cầm tù trong một tòa lâu đài.

Anna bật cười:

− Đúng thế, lúc đó tôi buồn lắm, nàng thú nhận, nhưng khi anh đã làm trang phục của tôi thay đổi với những cánh hoa trà thì tôi quên ngay sầu muộn. Phụ nữ chúng tôi quả là dại dột khi quá chăm chút đến áo quần, anh có thấy thế không?

− Đó là điều hết sức tự nhiên! Và chính tôi muốn có một chút đề nghị với chị về việc ấy.

− Việc gì vậy?

− Tôi muốn được vẽ mẫu trang phục cho chị, chị Anna.

− Anh à?, nàng hỏi giọng sững sốt.

− Vâng, chị đừng ngạc nhiên. Mấy năm nay tôi vẫn vẽ mẫu áo cho em gái tôi đấy, chị sẽ thấy, chị Anna ạ: mọi người sẽ không ngớt bảo chị, " Cái thằng Charles tội nghiệp ấy chẳng được tích sự gì! Hắn làm hỏng cả cuộc đời, chỉ có thời trang là làm hắn quan tâm; lo lắng áo quần cho phụ nữ: niềm say mê của hắn chỉ có thế, thật là bi thảm cho gia đình hắn...chị có thấy thế không?" .

Charles nhại giống hệt giọng nói của Milton phu nhân khiến Anna cười đến chảy cả nước mắt.

Anh giả vờ không hiểu và làm mặt giận:

− Thế đấy, cả chị nữa chị cũng cười tôi.

− Tôi không thể không cười được: anh kì lạ quá, anh Charles ạ.

− Nhưng tôi cũng có một chút ý thức thực tiễn, chị thử hình dung xem, chị Anna, ít ra cũng đối với chị. Bởi vậy tôi sẽ nói với chị cái điều mà chắc hẳn người ta đã từng nói với chị hàng ngàn lần…chị cực kì xinh đẹp , chị Anna ạ.

− Nếu đúng vậy thì chắc chắn anh là người duy nhất nghĩ tới điều đó, nàng đáp và thở dài.

− Nhưng…anh đáp vẻ bối rối trong lúc nghĩ tới John.

− Ồ đúng, có một cái "nhưng" mà, nàng vội đáp.

− Đúng thế, chị Anna, và tôi xin nói ngay thế là thế nào. Chị không đề cao giá trị của mình, chị không làm duyên làm dáng gì hết. Chị giống như một bức tranh của một hoạ sĩ bậc thầy không được đặt trong một luồng ánh sáng thích hợp và bị treo trong một khung cảnh khủng khiếp làm hại cho nó. Giống như một tảng đá chưa được gọt dũa… Ồ, chị đâu phải là trường hợp duy nhất, tôi có thể kể ra với chị hàng trăm ví dụ tương tự. Nhưng chẳng nên để mất thời giờ làm gì với những chuyện gẫu vô tích sự; phải mở đầu ngay đi thôi. Chị có cho phép tôi đi London mua mấy chiếc áo dài may sẵn không? Chỉ vừa đủ để bắt đầu thôi, chị có đồng ý không?

− Hôm nay ư? Nhưng làm thế nào?Anna thốt lên.

− Tôi có một anh bạn vẽ mẫu quần áo, có tên tuổi trong ngành may cao cấp. Tôi đã giúp anh ta nhiều bằng cách cho anh bản vẽ và giới thiệu khách hàng. Tôi sẽ mượn của anh một vài bản mẫu. Chắc anh ấy không mong mỏi hơn, nhất là khi biết những bản mẫu ấy được dành cho ai. Về sau chị sẽ thưởng cho anh ấy bằng cách đặt hàng, chỉ có thế thôi. Nhưng chị sẽ có ngay những bộ quần áo tuyệt vời, những kiểu dáng cực kì đẹp và chị sẽ là người có nhan sắc kiều diễm nhất trong số tất cả các phu nhân từ trước tới nay và mãi mãi sau này nữa ở tòa lâu đài Guyliver này.

− Anh nói như trong một câu chuyện thần kì. Tôi chẳng tin tý nào. Tuy nhiên tôi cần mấy chiếc áo dài hợp thời trang, điều đó chẳng có gì là phi lí cả… quả là như vậy.

− Và chị để tôi chọn cho chị, phải thế không nào? Charles năn nỉ, nàng ngập ngừng một lát rồi đồng ý:

− Vâng, nếu anh thiết tha quan tâm đến thế.

− Ồ đúng thế, chị không thể hình dung cái đó làm tôi say mê tới đâu. Chị thấy không, tối qua, chúng ta đã sai lầm khi so sánh chị với Lọ Lem, thực ra chị là nàng công chúa nằm ngủ trong rừng...chị Anna một ngày nào đó , sẽ có người đánh thức chị dậy…

Nàn vội vã nhìn xuống:

− Nhưng tôi bảo đảm với anh là tôi tỉnh hoàn toàn, nàng vui vẻ nói.

− Tuyệt nhiên không. Charles đáp, chị cho phép tôi nói với chị vài lời về chính bản thân chị…

Tuy không có kinh nghiệm nhưng bản năng bảo cho Anna biết câu chuyện có thể đi vào một địa hạt nguy hiểm và nàng đứng dậy.

− Có lẽ tôi phải về, chắc hẳn John băn khoăn không biết tôi đi đâu, nàng nói một cách khôn khéo.

− John, vâng, chắc là như thế, Charles rầu rĩ đáp và cũng đứng dậy. Nhưng tôi nghĩ là chị phải đi London với tôi, anh nói thêm .

Nàng ngạc nhiên nhìn anh:

− Anh muốn tôi giúp anh trong việc chọn áo ư?

− Cái đó thì không bao giờ. Lúc này tôi không thể tin vào thị hiếu của chị được, nhưng chị nên tới hiệu cắt tóc.

− Cả anh cũng bảo tôi như vậy nữa kia à? nàng thốt lên, thế ra tóc tai của tôi có vấn đề gì à? Hôm qua John muốn tôi rẽ ngôi giữa và hôm nay, chính anh bảo đầu tóc tôi chẳng ra sao cả.

Charles nhướn mày lên:

− Kì lạ thật, tôi không bao giờ nghĩ John có thể như thế được. Anna, chị có hình dung nổi là chính tôi muốn khuyên chị như vậy đó.

− Mặc, tôi dứt khoát để tóc như tôi vẫn để, tôi đâu phải là con rối.

− Chị phải xử sự cho đúng, đừng nửa vời, rất đơn giản thôi mà, chị chỉ việc rẽ đường ngôi ở giữa, nếu không, tôi sẽ giải nghệ và đi đến vùng mỏ.

− Lố bịch, nàng vừa nói vừa cười.

− Thật cứng đầu cứng cổ, thế mà chị muốn làm đẹp. Vậy tôi xin nói trước, chị phải nghe theo tôi .

Anna bắt đầu suy nghĩ về Vivian, nàng thấy cô ta đi đi lại lại giữa đám tân khách với tấm áo dài lấm chấm bạc làm nổi bật thân hình và khiến cô ta trở thành con người trong mơ, tuyệt vời trong từng chi tiết nhỏ nhất...thế là nàng đầu hàng:

− Thôi được, Charles, tôi sẽ làm theo ý anh, nàng nghiêm túc nói.

− Tôi sẽ không yêu cầu chị bất kì điều gì khác nữa. Charles vui vẻ nói.

− Nhưng ngay từ hôm nay, anh sẽ mang về cho tôi mấy chiếc áo dài thật ư? nàng hỏi giọng ngờ vực.

− Vâng, nhưng với một điều kiện chị Anna ạ.

− Điều kiện gì? nàng lo lắng hỏi.

− Chị sẽ không cho phép bất kì ai " đánh thức" chị dậy trước khi tôi trở về tối nay.

Anh đăm đăm nhìn nàng, Anna không biết nghĩ ngợi thế nào nữa, nàng có cảm giác kì lạ.

Khi hai người bước lên tam cấp, một người hầu phòng tới gặp :

− Thưa bà, có điện thoại.

− Chắc hẳn Mira, em gái tôi. Anna hớn hở nói và chạy nhanh về phòng.

Phòng khách nhỏ vắng vẻ, nàng bước thẳng tới máy đặt trên bàn, trước ô cửa sồ, đúng là Mira.

− Chị Anna yêu quý, chị biết không? Em gặp một điều kì diệu; cô Darcy, chị gái Dawson Baccolay mời em đến nghỉ cuối tuần ở nhà họ. Nhà ở trên bờ sông và vũ hội tổ chức tối thứ 7. Em đã sắm chiếc áo dài lộng lẫy, thế nào em cũng phải đi dự, có phiền lòng chị không?

− Không sao hết, em cứ đi. Em chớ quên nói với ông Baccolay và bà chị gái ông ấy là chị gửi lời cảm ơn họ. Thật tốt quá, thế nhưng còn hai đứa nhỏ?

− Em gọi điện cho chị là vì chúng nó. Ngay từ hôm nay, chúng đến ở với chị tại Guyliver là hay hơn cả. Dawson cũng có ý kiến như vậy, chị thấy có được không?

− Được, tất nhiên là được. Anna vừa đáp nhưng lại vừa nghĩ có lẽ mình giải quyết hơi vội vàng, em chờ một lát để chị đi hỏi anh John, nhưng chị nghĩ là anh ấy sẽ đồng ý thôi.

− Ồ Anna, thế thì tuyệt quá. Em vừa mới sắm một chiếc áo dạ hội, hai chiếc áo sợi bông và nhiều thứ lặt vặt khác mà em cần, kể hết với chị qua điện thoại thì dài dòng lắm.

− Thế em tiêu hết cả số tiền anh John cho rồi ư? Anna hỏi trong lòng có phần lo lắng.

− Vâng, thực tế hết tất nhưng chị khỏi phải lo.

− Nhưng Mira, dù sao chúng ta cũng không thể...Anna nói tiếp giọng không vui.

− Ồ em biết chị sắp nói gì rồi. Mira phản đối, chị khỏi phải lo, tự em biết cách thu xếp với anh ấy để anh lại cho thứ khác. Vả lại Dawson bảo em là anh John không giận đâu.

− Chị mong được như vậy, Anna thở dài lo lắng.

− Chị Anna này nhân đây về hai đứa…

− Ừ thế này, chiều nay có người lên London, bằng xe hơi. Chị sẽ nhờ người ta ghé đón tụi nó.

− Nghĩa là...Mira nói tiếp giọng có vẻ lúng túng, thực ra, chúng đã đáp tàu hỏa rồi…em gọi điện thoại cho chị trước đây đến một tiếng. Chỉ còn 20 phút nữa là em phải cùng Dawson rời London. Vì vậy em nghĩ nên cho chúng đi trước em thì hơn. Dawson đưa chúng ra ga và mua vé tàu hạng nhất cho chúng, như thế là mọi việc yên ổn cả, trưa nay chúng sẽ đến Croccly Crox.

− Được, chị sẽ đi đón chúng. Anna đành phải nói vậy.

− Chị yêu quý, chị hiểu chứ phải không? chị không giận chứ?

− Không, không đâu, Anna đáp.

− Thế thì tuyệt, mai em sẽ gọi điện cho chị nếu được, giá chị biết em thích thú đến chừng nào.

Anna chậm rãi bỏ máy xuống, nàng cảm thấy buồn, không sao xua đuổi nổi cảm giác cô đơn , Mira không còn quan tâm đến nàng nữa. Cô ta tổ chức cuộc sống theo ý riêng, tự quyết định lấy mọi việc, mua sắm quần áo, đi chơi, chỉ mới vài tuần trước đây, nàng có cảm giác cô ta chỉ là một con bé lúc nào cũng bám lấy chị gái để hỏi han mọi việc.

Anna thở dài, thế là cuộc sống trước đây kết thúc. Từ nay, nàng là " Milton phu nhân ở Guyliver" một số phận nàng không hề mong ước. Nàng luyến tiếc biết bao cô bé " Anna Shippho ở Liton Copon" vốn chăm sóc gia đình mình với tất cả tấm lòng yêu thương và được đền đáp lại bằng tình thương trọn vẹn của người thân.

Anna cố hết sức mình để khỏi khóc, nàng nghĩ bụng, mình phải chấp nhận tất cả cái đó và mọi cái khác nữa. Nàng không thể không xót xa khi nghĩ tới hành vi ích kỉ của Mira và tìm cách tự an ủi mình" Mình còn hai đứa em sinh đôi" .

Vả lại, về hai đứa bé, một vấn đề đặt ra trước mắt, nàng đi gặp John. Tối hôm qua trong lúc đưa Anna đi xem nhà, anh bảo nàng là anh dành phần lớn thì giờ làm việc trong thư viện. Đi hết hành lang dài, nàng nhẹ nhàng mở cửa. Nàng có phần rụt rè vì sợ John không thật bằng lòng cho hai đứa bé đến sớm thế và vì e ngại không biết Milton phu nhân sẽ nghĩ gì về sự có mặt của chúng.

Nàng bỗng nghe tiếng của Vivian:

− Ồ John, làm sao anh có thể...làm sao anh có thể làm như vậy? Sau tất cả những gì chúng ta…

Vừa trông thấy Anna, Vivian ngừng lời ngay, ngồi sau bàn giấy John để lùi chiếc ghế bành và bắt chéo hai chân. Hai bàn tay chắp lại, khủy tay tựa lên ghế bành, anh cúi người về phía Vivian ngồi tựa lưng vào thành tràng kỉ. Cô ta có vẻ một người quảng cáo trang phục với chiếc áo dài màu xanh chói được cắt may một cách tuyệt vời. Tư thế ngồi theo kiểu người mẫu của cô ta làm nổi bật thân hình mảnh dẻ cân đối và đôi chân thật đẹp. Bỗng nhiên Anna nhận ra một cách sợ hãi rằng, nhan sắc cô em họ chồng mình thật mê li và khiêu khích với cái miệng đỏ chót và đôi môi mọng như mời mọc. Cặp mắt long lanh được điểm tô khéo léo với đôi hàng mi dài màu nâu.

− Em vào đây Anna, John lên tiếng không hề tỏ ra khó chịu về sự có mặt bất ngờ này.

Còn Vivian thì miễn cưỡng nói:

− Anna, chúng tôi đang nói về chị đây mà.

− Đúng là tôi cũng nghĩ như vậy, Anna đáp và cố giữ vẻ thản nhiên, nàng đến ngồi bình tĩnh trên chiếc ghế bành cạnh bàn giấy John, cố nhìn anh một cách tự nhiên vì cảm thấy ánh mắt thù địch của Vivian.

Cố giữ can đảm, nàng lên tiếng:

− Mira vừa gọi điện cho em, nàng báo với John trong lúc quay lưng về phía Vivian.

− Ở London, mọi việc ổn cả chứ, anh sốt sắng hỏi ngay.

− Vâng, ổn cả, nhưng bà chị gái ông Baccolay muốn mời Mira đến nghỉ cuối tuần ở nhà bà ta.

− Kì lạ thật, vì sao Dawson lại nảy ra cái sáng kiến ấy. Vivian cất lên với một giọng the thé.

− Sao anh ấy lại không cơ chứ? John phản đối, tôi đã yêu cầu anh ấy săn sóc Mira đấy.

− Được…vậy thì nó sẽ vui chơi thoải mái, con bé tội nghiệp. Xuydan Darcy là kẻ độc ác, ít ra thì đó cũng là cảm giác thường xuyên của tôi. Cô ta là một bà chị gái lạm dụng địa vị của mình, can thiệp vào mọi việc và cho rằng cậu em trai của cô ta là thuộc sở hữu của mình. Vivian tuyên bố giọng khinh khỉnh.

− Mira rất muốn đáp ứng lời mời vì tối mai Xuydan tổ chức vũ hội. Anna giải thích.

Vivian lại cắt ngang lời Anna :

− Không đúng, không thể như thế, anh chàng Dawson của chúng ta trở nên nông nổi trong lúc già nua đi, trừ phi cô em gái chị có tác động thế nào đấy trong sự thay đổi đột ngột này.

− Tiếc rằng tôi không biết đầy đủ về ông Baccolay nên không thể có ý kiến. Anna nói giọng lạnh lùng và quay về phía John .

Nàng nhìn thẳng vào mắt anh như thể muốn loại trừ Vivian ra khỏi câu chuyện:

− Vì cả hai người cùng đi nên Mira muốn cho hai đứa nhóc tới đây với chúng ta, 12 giờ trưa nay chúng sẽ tới.

Hết sức khoan khoái, Anna nhận thấy thái độ rất hài lòng của John.

− Hoan hô tuyệt vời, anh thốt lên, chúng ta cùng đưa xe đi đón chúng chứ?

− Thế thì hay quá, nàng sung sướng đáp.

Muốn được tiếp tục chú ý, Vivian đứng dậy, vẻ chậm rãi có tính toán, chân bước về phía cửa, cô ta rít lên:

− Em tin anh sẽ là một ông bố thật sự ngay trước khi có con, anh John tội nghiệp ạ.

− Tơi mong như thế lắm. John điềm tĩnh đáp.

Cánh cửa đóng sập lại, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng anh.

− Em muốn nói với anh một việc khác, anh John, Anna rụt rè nói.

− Em cứ nói.

− Về vấn đề quần áo của em đấy mà, nàng ấp úng .

Nàng không nói gì hơn vì không biết giải thích thế nào những điều đã thỏa thuận với Charles và giờ đây nàng bỗng thấy lố bịch.

− Em cần tiền tất nhiên là thế chứ gì?

− Không phải chỉ có chuyện tiền, nàng nói vội vã, em muốn nói với anh điều mà Charles có nhã ý đề xuất : anh ấy sẵn sàng đi London để chọn mấy thứ trang phục cho em.

− Anh hiểu rồi, thì ra Charles muốn may sắm quần áo cho em, anh đáp không hào hứng.

Anna không phải không nhận thấy thế, nhưng nỗi lo âu của nàng bỗng tiêu tan như có phép lạ: " Kệ anh ấy" nàng nghĩ bụng, Charles tỏ ra tốt bụng và thông cảm, còn John thì thậm chí không thể hiểu rằng mình không có quần áo thích hợp là điều nhục nhã."

− Em cần mấy chiếc áo dài, nàng mạnh dạn tuyên bố, lẽ ra em phải có ý mua sắm những thứ cần thiết nhất trước khi tới đây. Em đang lúng túng thật sự.

Không trả lời, John đứng dậy và bước tới bên cửa sổ, anh như tập trung tâm trí ngắm cảnh vườn. Cuối cùng anh quay lại và nói:

− Anh thật sai trái, anh phải xin lỗi em.

− Vì sao?

Anh lúng túng trong việc tìm từ :

− Vì anh đã làm hỏng không ít việc Anna ạ, lẽ ra chúng ta phải làm có một chuyến du lịch trăng mật, và chỉ có hai chúng ta cùng đi. Như thế thì chúng ta có thì giờ hiểu nhau trước khi tới đây, nhưng rốt cuộc, vả lại, anh không thể nghĩ là chúng ta được đón tiếp như thế này…

Anh có vẻ tội nghiệp và bối rối tới mức lần đầu tiên từ khi biết anh, Anna quên cả mọi sự bẽn lẽn rụt rè.

− Anh đừng quá lo lắng, nàng nói, giọng an ủi, mẹ anh cũng như cô Linton giận về việc anh lấy vợ là điều rất tự nhiên thôi. Họ cho em không xứng đáng với anh, và em xin nói thật, em rất đồng ý với họ về điểm đó.

Anh không để nàng nói tiếp và cắt ngang lời nàng với một thái độ dữ dằn khiến nàng sững sờ:

− Không đúng và anh cấm em không được nói như thế! Bằng lòng lấy anh em đã mang lại cho anh niềm vinh dự lớn nhất mà một người đàn bà có thể mang tới cho một người đàn ông, chỉ riêng một mình anh phải chịu trách nhiệm về tình trạng hỗn độn này. Tuyệt nhiên em không có gì đáng trách cả.

Anna thực sự không biết trả lời thế nào, cuối cùng bằng một giọng rụt rè, vì trong thâm tâm vẫn có phần sợ anh, nàng nói:

− Em không muốn vì em mà anh phải phiền lòng và cũng không muốn gây phiền hà cho một ai hết.

− Anna, em là một người đàn bà tuyệt vời, John vui vẻ nói.

Nàng cất tiếng cười vang:

− Thế là sáng nay em được khen đến lần thứ 2, nếu cứ thế này thì có lẽ em đến phát điên lên thôi.

− Vậy ai là người may mắn được khen em đầu tiên? John hỏi.

− Charles, nàng đáp một cách nhanh nhảu, Anh ấy bảo..( nhưng nàng trấn tĩnh lại và đỏ mặt ) anh ấy nói với em nhiều điều dễ thương tuy chẳng có mấy ý nghĩa: và cuối cùng bảo em có thể là một người vợ xứng đáng với anh nếu anh ấy chọn được cho em những thứ trang phục thích hợp.

− Charles quả là quá tốt bụng, John nói, có phần lạnh lùng, rồi nói thêm: nhưng cậu ấy hết sức thông thạo về chuyện thời trang. Cậu ta có thể thành công rực rỡ nếu đi vào ngành cắt may cao cấp.

− Anh ấy nói với em là bị mọi người phản đối và chê trách. Nhưng đối với em, anh ấy tỏ ra rất dễ thương, nàng mạnh dạn nói thêm.

John đáp giọng nghiêm túc không hề châm biếm:

− Và đó là điều quan trọng, Anna, em có thể thay mặt anh nói với cậu ấy cứ mua tất cả những thứ cậu ấy thấy thích hợp và gởi hóa đơn cho anh. Hôm sau, lúc nào rảnh, anh muốn nói chuyện chút ít với em về chuyện tiền bạc ấy. Anh muốn em có tài khoản riêng ở ngân hàng, anh đã chỉ thị cho nhân viên hối đoái chuyển các cổ phần của anh sang tên em. Em cần được tuỳ ý sử dụng những khoản tiền em cần chi tiêu.

− Anh tốt quá, nhưng anh đừng cho em quá nhiều, anh John.

− Vì sao?

− Anh biết rõ câu trả lời rồi.

− Em không muốn hàm ơn anh chứ gì, phải thế không?

− Không, không phải thế! Em không muốn lấy của anh quá nhiều thứ đến thế trong lúc em chỉ cho anh quá ít.

− Chúng ta đã bàn bạc việc đó rồi, nhưng Anna này, em nói cho anh hay vì sao em không rộng lượng hơn đối với anh và cứ muốn hạn chế bớt sự rộng lượng của anh đối với em.

− Anh biết rõ là em sẽ làm tất cả những gì anh đòi hỏi ở em.

− Tất cả, thật thế ư? John nài nỉ.

− Dĩ nhiên, anh hỏi lạ thật, anh muốn gì nào?