Cuốn Theo Dòng Xoáy

Chương 14




Chiếc xe lớn nổ máy và chạy hết tốc độ đưa nàng đi xa tòa lâu đài.

Nàng ra đi không có chương trình cụ thể mà chỉ muốn cho khoảng cách giữa John và mình càng lớn càng tốt .

Đến 2h chiều, dừng xe để mua xăng, nàng trông thấy một quán cà phê nhỏ và sực nhớ từ tối hôm trước chưa hề ăn uống gì . Nàng gọi trà và mấy lát bánh mì phết bơ cùng với một quả trứng mà chủ quán năn nỉ mời nàng và tự hào nhấn mạnh :

− Tất cả khách hàng đều hỏi mua trứng của chúng tôi, trứng rất tươi mà.

Anna không dám chối từ, ăn xong và trả tiền, nàng lại lên xe .

Xe lăn bánh suốt buổi chiều, mặc dù trời nắng, qua đồng cỏ ruộng vườn dọc sông suối hai bên trồng liễu. Nàng không biết mình ở đâu nhưng vẫn cứ cho xe lăn bánh. Gần đến một thành phố lớn, nàng tránh không đi vào.

Đi hết buổi chiều nàng nhìn thấy một biển báo: Manchester, bất giác nàng hiểu là đi suốt ngày, nàng đã trở về làng quê.

Nửa tiếng sau nàng về tới Liton Copon, "nhà mình" hai từ vang lên thánh thót trong lòng mà Anna tưởng như nghe thấy .

Bỗng nàng sực nhớ, ngôi nhà không còn thuộc về mình nữa, làm sao tiền bạc có thể thay thế được một vật quý giá như ngôi nhà gia đình, ý nghĩ ấy làm nàng xót xa.

Nàng cho xe lăn bánh chậm rãi trên đường làng, nhớ lại tất cả những người sống ở kia, phía sau các cánh cửa sổ mà nàng quen biết từ thuở ấu thơ. Trong lòng nàng dâng lên niềm thương yêu tất cả các bệnh nhân trước đây của ba nàng. Xe đi qua những ngôi nhà nhỏ của họ, nàng nhắc tới họ Dorix, Vera, Molly..

Nàng gặp lại ngôi nhà thờ nhỏ bằng đá xám, những cửa hiệu nghèo nàn với các lọ kẹo to tướng, căn nhà thầy giáo, ngôi trường gớm ghiếc bằng gạch đỏ và cuối cùng ngôi nhà của nàng giữa các lùm cây .

Dãy hàng rào xung quanh gara không đóng cửa và nàng lái xe vào trong lúc nghĩ bụng: Dù người chủ nhà bây giờ là ai đi nữa thì chắc hẳn cũng sẽ cho phép mình đi thăm lại khu vườn, đến ngồi dưới bóng cây bách hương và nhìn những căn phòng mình đã sống những ngày thơ ấu.

Nàng bước lên cầu thang và bấm chuông nhiều lần nhưng không có một ai.

Rèm che ở cửa sổ phòng khách và phòng ngủ đều rủ xuống và nàng nghĩ căn nhà không có người. Lòng nàng rộn lên mừng rỡ trước sự kiện bất ngờ này. Nàng quyết định đi vào qua ô cửa nhỏ nhà bếp vốn bao giờ cũng dễ mở từ bên ngoài .

Mấy giây sau, Anna nhảy vào gian bếp, tất cả vẫn nguyên vẹn như xưa, nàng kéo rèm cửa mở cửa sổ cho ánh sáng tràn vào và nhìn lại các căn phòng nơi nàng đã để lại một phần trái tim mình .

Nàng nhìn lại tất cả: các tấm vải phủ ghế rất cần được nhuộm lại, thảm trải nhà trước lò sưởi đã quá cũ kĩ ; bản lề tủ sách đã lâu không được sửa chữa. Nàng đi tới đi lui, đổi chỗ ghế ngồi, đập đập lên đệm ghế, lau bụi trên chiếc đồng hồ treo tường và bất giác lên dây. Giấy phủ tường đã sờn rách và cả căn phòng phải quét vôi lại .

Anna bỗng đứng sững lại, nàng thầm thì:

− Có thể như thế được không? Chính mình lại công kích và tìm ra tất cả những thiếu xót ấy ở ngôi nhà thân thiết xưa kia của mình hay sao? Phải chăng cảnh sang trọng và giàu có ở Guyliver đã làm mình hư hỏng?

Nàng cảm thấy xấu hổ chẳng khác nào mình nguyền rủa một người bạn cũ. Lắng tai nghe những tiếng nói với mình trong lặng im, nghe tất cả những kỉ niệm phảng phất trong không trung, nàng bước lên cầu thang và đi vào phòng ngủ. Nàng kéo màn gió để nhìn lại chiếc giường nhỏ nàng đã từng nằm trong biết bao năm tháng, nhìn lại chiếc bàn trang điểm phủ vải sa trắng, cái bàn giấy và tủ áo trong đó vẫn còn treo những chiếc áo dài. Nhìn lại những thứ gợi nhớ lại quá khứ hạnh phúc của mình, nàng nghẹn ngào xúc động, nàng không dám ở lại lâu .

Về phía bên kia hành lang là phòng ngủ của Ba nàng. Căn phòng thấm đượm một hương vị đặc trưng gợi lại kỉ niệm về ông còn hơn cả một tấm hình: mùi thuốc lá và mùi nước hoa lẫn lộn. Nàng không bước qua được ngưỡng cửa vì lòng xáo động : nàng nhắm mắt lại và hình dung Ba nàng còn sống, ông chỉ đi thăm bệnh và phút chốc sẽ trở về. Nàng kêu to:

− Ba, ba ơi.

m thanh của chính nàng làm nàng giật bắn người: nàng vội trở về phòng mình, nằm phịch xuống giường và nức nở. Nàng khóc mãi, nhức nhối, tuyệt vọng .

Khi ra khỏi cơn đê mê thì đêm đã khuya, nàng không biết mình đã nằm như vậy, đầu gục xuống gối, trong bao lâu. Nước mắt đã khô, nàng thấy lạnh. Bóng đêm tràn ngập cả căn phòng. Ở ngoài nghe tiếng dơi kêu và bay lượn, Anna ra tận cửa sổ, nàng thấy người ê ẩm hai mắt cay sè.

Nàng không còn sợ hãi, buồn phiền, hoảng hốt nữa. Lòng nàng yên tĩnh như thể những giọt nước mắt đã cuốn đi một cách kì diệu những nổi day dứt trăn trở .

Giờ đây nàng thấy có thể suy nghĩ về những gì đã xảy ra tối hôm trước giữa John và mình, nàng không còn kinh hoàng nữa nhưng ngạc nhiên nhắc đi nhắc lại:" Thực sự mình không còn sợ hãi nữa chăng?" .

Rồi bình tâm trở lại, nàng tự hỏi mình:" Có quả thật như thế là sợ hãi không?" .

Tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng nhớ lại toàn bộ sự việc: nét mặt John, những lời ngờ vực và sỉ vả, những ngón tay bấu chặt vào vai nàng, đôi môi anh chiếm đoạt môi nàng...một tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng và tiếng trái tim đập cuối cùng làm nàng hiểu thực sự lòng mình. Nàng nhớ lại nỗi xúc động khi nghe anh nói anh yêu nàng…sự thật bỗng hiển hiện trước mắt nàng sáng tỏ rõ rệt và đơn giản : nàng yêu John.

Anna hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đời mình và nàng hiểu vì sao nàng đã lẩn tránh mãi trước mặt John .

Từ trước nàng luôn chăm sóc Ba và các em, bao giờ nàng cũng cống hiến, khi John tới anh xuất hiện như một con người nhân hậu trước mắt gia đình nàng, và từ đấy nàng luôn luôn từ chối anh, giờ đây nàng hiểu vì sao và lấy làm hổ thẹn.

Một cách bản năng, nàng không chịu để chinh phục và bỏ mất cuộc sống độc lập. Nàng phản kháng vì không phải sợ John mà chính vì sợ tình cảm bản thân mình, sợ sự phụ thuộc mà tình yêu sẽ giam cầm nàng trong đó. Làm sao nàng có thể mù quáng đến vậy?

− Mình yêu anh ấy...nàng thì thầm trong lúc nhìn ra khu vườn dưới ánh trăng.

Đúng, nàng yêu anh, và sẵn sáng khuất phục: anh là chủ nhân và nàng muốn gắn bó với anh. Nàng sẵn sàng trở về với anh, nàng sẽ ra đi rất nhanh để gặp lại John mà nàng yêu, gặp lại ngôi nhà từ nay là ngôi nhà gia đình mình.

Nàng ngồi mơ màng trước ô cửa sổ, đêm dày đặc, nàng không còn chống lại tình yêu mà phó mặc cho dòng xoáy yêu đương cuốn theo.

Cuối cùng Anna ngủ thiếp đi, giấc ngủ rất sâu nhưng nàng bỗng giật mình tỉnh giấc khi nghe có tiếng động đâu đó trong căn nhà. Tỉnh trí lại nàng yên tâm, trước không khí yên ắng và ngủ tiếp .

Lúc tỉnh dậy ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ và mơn man trên mặt nàng, nàng nhảy xuống giường và vui sướng nghĩ bụng:" Hôm nay mình sẽ trở về Guyliver , mình sẽ gặp lại John...John, người mình yêu…

Giờ đây, nàng biết gia đình đích thực của mình là ở đấy, ở chỗ chồng mình, còn ngôi nhà nàng vừa nằm ngủ này chỉ là một căn nhà trống rỗng.

Nàng chạy tới nhà tắm, nước mát lạnh, nàng cảm thấy sung sức và hăng hái, nàng đói đến cồn cào, không mặc tấm áo dài lịch sự đi đường ngày hôm trước, nàng mang chiếc tạp dề vải xanh nhạt trước kia nàng vẫn mang để sửa soạn bữa ăn sáng. Chải tóc xong, nàng mỉm cười với cô gái rạng rỡ trong gương soi rồi bước xuống bếp vừa khe khẽ hát.

Nàng không hề mong tìm được cái ăn, nhưng chắc hẳn còn lại gói cà phê trong chạn bếp, quả là không ai đụng chạm vào gì hết: gói cà phê vẫn kia và cả một ít đường đựng trong chén.

Bỗng nàng nghe có tiếng bước chân trong hành lang, nàng đứng sững lo sợ bị người ta bắt gặp.

Chủ nhà mới là ai nhỉ, tiếng bước lại gần, nàng đứng lặng im sẵn sàng đối phó, cửa mở… John.

− Ít ra anh cũng khá láu cá nhớ mang theo bữa ăn sáng đây, anh nói gọn.

Một tay anh cầm một chai sữa, và một tay xách giỏ đựng trứng và mấy gói nhỏ, sững sờ nàng lẩm bẩm:

− Sao anh lại ở đây?

− Anh tới đây đêm qua, nhưng đã quá khuya nên không dám quấy rầy em, anh nằm ở tràng kỉ trong phòng khách và ngủ ngon giấc. Cả hai chúng ta đều ngủ rất muộn.

− Anh ngủ ở đây, đêm qua ngủ ở đây?, Anna kinh ngạc hỏi.

John đáp, vẻ diễu cợt :

− Anna, em chớ làm mặt giận như vậy, chẳng có gì đáng trách cả đâu vì chúng ta là vợ chồng kia mà .

Trước ánh mắt nghịch ngợm của anh, Anna cúi đầu xuống thẹn đỏ cả mặt.

− Anna, chắc em đói rồi, chúng ta ăn sáng ngay đi thôi chứ? John điềm tĩnh bảo nàng, rồi nói chuyện sau .

Nàng lặng im, nhưng nhìn đôi mắt sững sờ của nàng , anh nói tiếp :

− Xanhcle đã chuyển lời của em lại cho anh, Charles và Mira đã tâm sự hết với anh, nhưng chuyện đó ta sẽ nói sau. Bây giờ ăn cái đã, anh đói quá rồi và có lẽ cả em nữa, có phải thế không nào?

− Nhưng sao anh biết em ở đây, chính bản thân em cũng không nghĩ là em tới đây.

− Anh đoán là em về lại nhà em

− Bây giờ đâu còn là nhà em nữa, nhà đã bán đi rời kia mà…

− Không đâu, nhà vẫn là nhà của em đấy.

− Anh nói sao? nàng ngơ ngác hỏi.

− Anna, anh đã mua cho em đấy. Anh nghĩ là nó có thể dùng để chúng ta nghĩ hè hoặc...để sống những ngày trăng mật nữa .

Nàng cúi đầu xuống , không dám nhìn thẳng anh, để nàng khỏi bối rối, John vội nói sang chuyện khác:

− Chúng ta ăn sáng đi thôi chứ, em. Anh nói bằng một giọng vui vẻ mà Anna chưa từng nghe thấy bao giờ .

Vừa bỏ ở giỏ ra trứng mứt bơ và một ổ bánh mì, Anna vừa nói để giấu nỗi xúc động :

− John, anh muốn ăn trứng thế nào?

− Tùy ý em, để anh dọn bàn.

Vừa sửa soạn bữa ăn, Anna vừa ghé nhìn chồng. Anh trải khăn bàn cũng chăm chú như làm mọi công việc khác, nhưng trông anh trẻ hơn, hoạt bát hơn. Anh không còn là người đàn ông oai vệ và thống trị mà nàng vốn khiếp hãi trong một thời gian dài.

Một lát sau, họ ngồi vào bàn, thưởng thức bữa ăn sáng, John chăm chăm nhìn Anna.

− Em đi nấu nước rửa chén đĩa, nàng nói và đứng dậy, John bật cười khiến nàng đứng lại.

− Hôm nay em không phải rửa chén đĩa đâu. Đến đây, anh có điều nói với em, em đến đây .

Anh cầm tay nàng và nàng để anh dắt nàng ra vườn. Hai người ngồi xuống ghế dưới bóng cây bách hương, nơi trước đây anh xin cầu hôn nàng.

Anna đặt tay trong tay anh :

− Hôm nay anh muốn nói với em, điều mà lẽ ra anh phải nói lần trước, khi anh hỏi em làm vợ. Lúc đó anh sợ làm em kinh hãi nếu để em thấy anh rất mực yêu em, Anna, anh yêu em, anh vừa nói vừa hôn tay nàng.

Xúc động Anna lặng im, John âu yếm nhắc lại:

− Anna, anh yêu em. Bây giờ em phải nói em có yêu anh không? Anna em trả lời anh đi.

Nàng cúi mặt xuống và John nói tiếp:

− Em biết không, anh không cần Charles giải thích với anh sự việc trong vườn cam anh mới hiểu là em yêu anh.. Anh biết điều đó ngay khi anh đặt môi lên môi em…Đêm qua trong lúc ôm em vào lòng, anh đã hiểu tất cả những gì anh để mất vì giấu em niềm mê say của mình. Anh muốn chờ tự em đế với anh, trong lúc anh đinh ninh trong dạ là em yêu anh...Hiểu ra điều đó, anh vội vàng chạy tới đây, anh đã bẻ gẫy xiềng xích giam hãm mình. Anna bây giờ anh là một con người khác rồi, con người đó cần tới em và tình yêu của em, và không sợ phải dấu diếm là anh yêu em nữa.

Anna run rẩy nhưng không phải vì khiếp hãi nữa, nàng ngước mặt và ánh mắt họ gặp nhau tràn đầy tình âu yếm mê say, biểu hiện đẹp đẽ nhất của tình yêu. Hai môi nàng run rẫy, John động viên nàng:

− Anna, em yêu, em nói đi.

− Vâng, em yêu anh , quả thật là em yêu anh, nàng thú nhận.

Trở ngại cuối cùng đối với hạnh phúc của họ đã bị san bằng, John ôm vợ vào lòng và đôi môi họ gắn chặt vào nhau.