Mãi đến trưa ngày hôm sau, Trì Tảo Tảo mới hạ sốt, cô tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực giống như bôi một lớp phấn.
Đây là trạng thái khi sốt cao.
Cô không nghĩ tới Diệp Khuyết sẽ ngồi ở mép giường, đặt một nụ hôn lên tay cô.
Nhìn thấy cô tỉnh, anh vội vàng hỏi cô: “Em tỉnh rồi, em muốn anh gì, để anh nói dì Vân làm.”
Trì Tảo Tảo nhìn anh, khuôn mặt anh chưa từng có dáng vẻ khẩn trương nhưng hôm nay lại giả bộ quan tâm cô.
Trì Tảo Tảo khinh thường, rút tay mình ra, xoay người đưa lưng về phía anh.
Cô sẽ không quên, bộ dạng của cô bây giờ là do ai tạo ra.
Cô thích anh, nhưng cô cũng có tôn nghiêm, có giới hạn.
Cô còn nhớ rõ, khi cô ngất đi, anh còn đứng ở trên cao nhìn cô, bộ dạng thờ ơ.
Nếu không phải có học trưởng, có lẽ cô đã chết.
Cho nên, bây giờ cô không muốn để ý đến anh.
Diệp Khuyết không nghĩ đến, Trì Tảo Tảo lại không để ý đến anh, khi cô rút tay ra, trong lòng anh đau đớn.
Nhìn cô xoay người đưa lưng về phía mình, ngực anh như có hòn đá đè lên.
“Trì Tảo Tảo.” Anh gọi cô.
Trì Tảo Tảo không lên tiếng.
Anh vươn tay xoay người cô, nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy nước mắt cô, cô nhắm mắt, không muốn để ý đến anh.
Ngực anh cứng lại, nhẫn nhịn hỏi: “Em giận anh?”
Cô bỏ tay anh ra: “Em không muốn gặp anh, anh không yêu em, cũng không đau lòng vì em, càng không để ý đến sự sống chết của em. Diệp Khuyết, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, anh đi đi, em sẽ không gặp anh nữa.”
Anh cảm thấy nếu như cô giống như trước đây, ôm anh không chịu buông tay, có lẽ anh sẽ không so đo chuyện cô với bạn nam khác, không nghĩ tới…….
Cô còn không biết xấu hổ giận dỗi với anh.
Diệp Khuyết là ai?
Một người sĩ diện, cao ngạo như anh sao lại có thể ăn nói khép nép.
Anh đứng lên, nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Em thật sự không muốn gặp anh?”
Anh cũng rất tức giận, Trì Tảo Tảo, tốt nhất em đừng hành động theo cảm tính.
Ai biết cô nhóc này lại quật cường, tức giận nói: “Em không muốn gặp anh, anh đi đi.”
Sắc mặt anh âm trầm, nhìn qua Trì Tảo Tảo, xoay người rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Trì Tảo Tảo cảm thấy trước ngực đau đớn.
Cô thu mình lại, khóc nức nở.
Đầu cô rất đau, cả người đều đau nhưng không bằng một phần mười trong lòng cô.
Diệp Khuyết chính là một kẻ xấu xa, sau này nhất định cô sẽ không để ý đến anh, nếu để ý đến anh, cô chính là con chó nhỏ.
Anh đi rồi, thực sự đi rồi, trong lòng cô cảm thấy khổ sở, ủy khuất, khóc nức nở.
………………
Diệp Khuyết tức giận đi xuống lầu, mới vừa ngồi xuống sofa sinh hờn dỗi thì tiếng chuông cửa vang lên.
Dì Vân mở cửa chỉ thấy một người thanh niên đứng trước cửa, lễ phéo hỏi: “Chào dì, xin hỏi đây là nhà của Tảo Tảo ạ?”
Dì Vân vừa nghe, ngây thơ gật đầu: “Đúng vậy, cháu là…”
Trì Tảo Tảo mang thẻ sinh viên của mình ra: “Chào dì, cháu là học trưởng của Trì Tảo Tảo, ngày hôm qua cô ấy bị ốm, được người nhà đón về, nên cháu muốn đến thăm cô ấy.”
Vừa nghe thấy là học trưởng của Trì Tảo Tảo, dì Vân nhanh chóng mở cửa cho Kim Thừa Trị vào: “Tảo Tảo còn đang nghỉ ngơi trong phòng, cháu vào đi!”
Kim Thừa Trị đi theo dì Vân vào Diệp gia, dì Vân là người thành thật. Nhìn thấy Diệp Khuyết ngồi ở sofa, bà còn đưa Kim Thừa Trị đến để giới thiệu.
“Thiếu gia, đây là học trưởng của tiểu thư, cậu ấy muốn đến thăm tiểu thư.”