Hai bạn cùng phòng nói nói, làm Trì Tảo Tảo có chút động tâm.
Thật ra Trì Tảo Tảo cũng không muốn theo đuổi Kim Thừa Trị, chủ yếu vì muốn làm nữ vương, làm lão đại, nên nhiệt huyết sôi trào, tràn trề sức chiến đấu.
“Hai người nói thật chứ?” Trì Tảo Tảo hỏi.
Mộ Hương Ninh và Ôn Nghi liếc nhau, trăm miệng một lời “Đương nhiên rồi, nhưng mà Trì Tảo Tảo này, tớ cảm thấy gan cậu nhỏ như gan chuột vậy, chắc cậu không có dũng khí để theo đuổi Kim Thừa Trị đâu.”
Mộ Hương Ninh gật đầu “Đúng vậy, cậu cũng không có gì đặc biệt, tớ không tin cậu có thể làm được đâu.”
Trì Tảo Tảo cãi lại “Rõ ràng các cậu nói, chỉ cần tớ có thể khiến anh ta nhìn tớ, nói mấy câu, thì các cậu sẽ vì tớ mà làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó còn gì.”
Diệp Khuyết lạnh lùng như vậy cô còn không đặt vào trong mắt, một Kim Thừa Trị tính là cái gì?
“Chỉ cần anh ta chủ động nói chuyện với cậu hai câu, thì cậu thắng.” Ôn Nghi thỏa hiệp, bọn họ tin tưởng, Trì Tảo Tảo không có bản lĩnh đó nha.
Trì Tảo Tảo hăng máu, ném hộp cơm cho Ôn Nghi, xoay người đi qua chỗ Kim Thừa Trị.
Kim Thừa Trị ngồi ở trong một góc dùng cơm, tự nhiên thu hút không ít ánh mắt.
Trì Tảo Tảo đi bộ qua, đám sinh viên nhìn thấy đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn Trì Tảo Tảo, nghĩ thầm không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Trì Tảo Tảo không thèm để ý, cứ đi qua chỗ Kim Thừa Trị.
Dù sao, ở trong mắt Trì Tảo Tảo, Diệp Khuyết cô còn có thể túm được, thì Kim Thừa Trị có ăn vào đâu.
Nhưng không ngờ……
Cô vừa đi qua, còn chưa ngồi xuống, Kim Thừa Trị đã đứng dậy, bỏ đi.
Trì Tảo Tảo sửng sốt.
Không phải chứ, cô còn chưa mở miệng.
Thấy Kim Thừa Trị bỏ đi, mấy cô bạn cùng phòng dựng ngón út lên. Trì Tảo Tảo không cam lòng, lại đuổi theo Kim Thừa Trị.
Quyết đoán tiến lên ngăn Kim Thừa Trị lại “Chào, học trưởng, em……”
Lời còn chưa nói xong, Kim Thừa Trị lại bỏ đi.
Trì Tảo Tảo bị đả kích nặng.
Tính tình, sao lại giống hệt Diệp Khuyết vậy hả?
Trì Tảo Tảo định đuổi theo tiếp, nhưng bóng dáng xa lạ kia, cô lại không còn dũng khí bước tiếp.
Ôn Nghi cười nhạo “Tớ nói không sai chứ Trì Tảo Tảo.”
Mộ Hương Ninh nói tiếp “Kim Thừa Trị là ai chứ, nếu theo đuổi dễ dàng như vậy, anh ta đã không phải là băng sơn nam thần.”
Trì Tảo Tảo không cam lòng “Tớ sẽ trở thành bạn của anh ta, người bạn duy nhất.”
“Ha ha, cậu nằm mơ đi.” Ôn Nghi và Mộ Hương Ninh cười nhạo sau đó rời đi, để lại Trì Tảo Tảo, ngây ngốc nhìn theo Kim Thừa Trị.
Kim Thừa Trị, thật sự khó theo đuổi như vậy sao?
……
Diệp gia
Cơm chiều.
Nhìn bàn ăn không có Trì Tảo Tảo, Tiết Dung Chân cảm khái “Tảo Tảo không ở nhà, mẹ cũng chẳng có hứng ăn uống gì, Diệp Nhị, nếu không con cho con bé ở nhà đi, nghe nói thức ăn ở trường học cũng không tốt, nếu con bé gầy đi thì làm sao bây giờ?”
Diệp Khuyết vẫn tiếp tục ăn cơm, một lát sau mới trả lời “Để con bé độc lập, mẹ đừng lo cho nó quá.”
Tiết Dung Chân bất mãn “Sao mẹ không lo được chứ, con bé chính là bà xã tương lai của con, con không đau lòng hả?”
“Còn chưa tới lúc đau lòng.”