Trì Tảo Tảo bưng cà phê, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Diệp Khuyết ngồi trên ghế sofa, cánh tay đặt trên đầu gối, chôn đầu, cả người giống như bao phủ bởi một tầng u buồn, thương cảm.
Anh không ngẩng đầu lên, cô bưng cà phê vào, học theo thư ký Tiêu nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn.
Sau đó, dùng giọng nói nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Diệp, bên ngoài không có bán thuốc lá, tôi pha cho anh một ly cà phê, đảm bảo khi anh uống xong ly cà phê này, tâm trạng sẽ thoải mái, tinh thần phấn chấn.”
“…”
Nghe thấy giọng nói này, Diệp Khuyết ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy cô nhóc đang đứng ở trước mặt anh, vui vẻ giới thiệu, lửa giận trong lòng anh thế nhưng lại biến mất, hầu như không còn.
Trên gương mặt anh cũng có ý cười.
Anh vươn tay ra, kéo cô lại về phía mình, sau đó, xoay người đè cô dưới thân, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô.
“Ưm.” Trì Tảo Tảo nức nở một tiếng, đẩy anh ra, giả bộ đứng đắn nói: “Ông xã, không được làm bậy ở đây.”
Anh híp mắt nhìn cô: “Khi nào thì em đứng đắn như vậy? Ửm.”
“Ha ha, không có, nhưng mà bỗng nhiên anh lại chủ động như vậy, cho nên em có chút không quen.”
“Cô nhóc điên, không phải em đi rồi sao, sao lại quay lại?”
Nhịn không được, anh vươn tay ra nhéo mặt cô.
Trì Tảo Tảo đau, bỏ tay anh ra: “Anh cho em là kẻ ngốc sao, anh không thích thì em phải đi sao, nếu trái tim của em là thủy tinh thì vị trí vợ của anh cũng đã bị người khác đoạt lấy.”
Cô ôm lấy cổ anh, đôi mắt quyến rũ: “Ông xã, vừa rồi có phải là do anh ghen hay không? Một mùi dấm chua nồng, chua chết em.”
“…”
Diệp Khuyết là loại người nào, sao có thể để một cô nhóc cười nhạo?
Anh muốn để cô biết, hậu quả khi chọc anh ghen.
Cũng không quan tâm đây là công ty, anh bế cô đi đến phòng ngủ.
Trì Tảo Tảo cũng không làm ra vẻ đẩy anh ra, dù sao, cô quay lại chính là để cho anh hạ hỏa.
Chỉ cần anh không tức giận, bảo cô làm gì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Đặt cô lên giường, anh cúi người hôn cô.
Trì Tảo Tảo ngoan ngoãn nằm trên giường, để anh muốn làm gì thì làm, có đôi khi cô còn trêu chọc lửa nóng của anh.
“Nếu như trợ lý Tiêu có việc gấp tìm anh thì sao?”
“Câm miệng.”
“Ai u, anh gấp cái gì? Hôm nay nhẹ thôi.”
“Câm miệng.”
“Ông xã, bọn họ nói, những người đàn ông đứng đắn, trên giường dều trở thành cầm thú.”
“Anh nói em câm miệng.”
“Ha ha, không phải, nếu như em không nói gì, em cảm thấy em muốn chết.”
Bởi vì cô rất khẩn trương.
“….”
Diệp Khuyết không còn lời gì để nói nhưng lần này động tác của anh ôn nhu hơn rất nhiều.
Trong lúc anh vội vàng, Trì Tảo Tảo chịu đựng đau đớn, lại nói với anh: “Ông xã, anh đừng tức giận.”
“…”
“Ông xã, anh nói chuyện cùng em đi…A..”
Cô chịu không nổi, hét lên một tiếng, thấy anh không phản ứng với cô, cô không chêu chọc anh nữa.
Cô nhận mệnh, nhắm mắt lại, để anh muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên, những người đàn ông đứng đắn lên giường đều có thể biến thành dã thú.
Diệp Khuyết như vậy có khác gì những người đàn ông khác, con mẹ nó, đều như nhau.