Trì Tảo Tảo cũng không nghĩ quá nhiều, cô nhận điện thoại của Đường Vãn Nguyên.
“Alo.”
Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Đường Vãn Nguyên: “Trì Tảo Tảo, em đang ở đâu?”
Trì Tảo Tảo ăn ngay nói thật, nói: “Tôi đang ở tập đoàn Thiên Vũ, sao thế?”
“Em ở cùng Diệp Khuyết?”
Trì Tảo Tảo cũng không biết Đường Vãn Nguyên tìm mình làm gì, nhưng nếu chị ta muốn hỏi như vậy, cô nên thỏa mãn ý tứ của chị ta!
Vì thế, cô nhóc thực không khách khí nói: “Đúng vậy, tôi đang ở bên cạnh Diệp Khuyết, chị tìm tôi có việc gì?”
“Nếu như em đang ở bên cạnh anh ấy, chị sẽ không quấy rầy hai người, nhưng mà Trì Tảo Tảo, chị có việc muốn tìm em, nếu như em còn coi chị là chị như vậy chiều mai, hẹn em đến trước cổng trưởng học viện Nghệ Thuật, em đừng nói cho Diệp Khuyết, em nghe rõ chưa.”
Nghe rõ chưa.
Khóe môi Trì Tảo Tảo giật giật, ngữ khí này là đang nói chuyện với ai đây, sao lại bá đạo như vậy.
Nhưng mà, cô cũng phối hợp với chị ta: “Được rồi, chiều mai tôi sẽ đến trường học viện nghệ thuật để tìm chị.”
“Cứ như vậy đi, chị tắt máy đây.”
Trì Tảo Tảo trừng mắt nhìn điện thoại di động, sau đó nhanh chóng bước vào sảnh của tập đoàn Thiên Vũ.
Những người nhân viên nhìn thấy Trì Tảo Tảo đến đây đều nhiệt tình chào hỏi với cô.
“Tiểu thư Tảo Tảo, cô đến tìm tổng giám đốc Diệp ư?”
“Tiểu thư Tảo Tảo, cô lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Tiểu thư Tảo Tảo, một thời gian ngắn không thấy, cô lại cao hơn rồi.”
Nghe bọn họ khen ngợi, Trì Tảo Tảo cười tủm tỉm đi theo vào thang máy VIP.
Vừa mới ấn nút, cửa thang máy muốn đóng lại thì bỗng nhiễn xuất hiện một người muốn chen vào thang máy.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Người đàn ông đi vào cũng nhìn cô, bầu không khí giống như dừng lại, yễn tĩnh có chút kỳ quái.
Vài giây sau, Trì Tảo Tảo chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Học trưởng.”
Con mẹ nó, đây là duyên phận gì? Đi đến chỗ này cũng có thể gặp học trưởng.
Kim Thừa Trị thu hồi ánh mắt nghiêng người đứng song song với cô: “Em đến tìm anh ta?”
Giọng nói lạnh lùng, đạm mạc.
Trì Tảo Tảo biết rằng thái độ của học trưởng cũng giống như Diệp Khuyết rất là cao lãnh (cao ngạo và lạnh lùng)
Cô gật đầu: “Dạ.”
“Gần đây em ổn không?”
Anh ta không đi gặp cô bởi vì mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta vừa hận lại vừa đau.
Anh ta không muốn bị cảm xúc khống chế.
Trì Tảo Tảo vẫn gật đầu: “Em rất tốt, anh thì sao? Anh đi làm ở chỗ này có quen không?”
Thang máy đi lên, thời gian hai người ở cùng một chỗ khoảng hai phút.
“Anh rất tốt.”
“A!”
“Đinh!” cửa thang máy mở ra.
Trì Tảo Tảo dẫn đầu ra ngoài, quay đầu nhìn Kim Thừa Trị: “Em đến rồi, có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Anh ta cũng đi ra, trong tay cầm tài liệu, mặt không đổi sắc nói: “Anh cũng đến tìm anh ta.”
“A?” Trì Tảo Tảo kinh ngạc nhưng ngược lại cười nói: “Chúng ta cùng nhau đi thôi!”
“Ừ.”
Vì thế, khi thư ký mở cửa văn phòng, Diệp Khuyết ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau xuất hiện, ngay lập tức thùng dấm chua của Diệp Khuyết bị đánh đổ.
Trong nháy mắt, vị chua lan ra lục phủ ngũ tạng.
Sắc mặt cũng tối sầm.
Còn không đợi Kim Thừa Trị hay Trì Tảo Tảo nói chuyện, Diệp Khuyết đã lạnh lùng nói với Trì Tảo Tảo: “Em không ở trường học, đến đây làm gì?”