Lúc này, cách đó không xa truyền tới giọng nói của Kim Tuyền Y, "Chuẩn bị xong hết chưa? Xe đã đợi ở bên ngoài."
Nghe tiếng nói, bảy tám hầu gái xếp thành một hàng, khom lưng cúi đầu, "Đều đã chuẩn bị xong."
Kim Tuyền Y bước tới, quan sát Trì Tảo Tảo trên dưới một hồi, ánh mắt xinh đẹp duyên dáng đều là ý cười.
Bởi vì cô gái nhỏ trước mắt này, sau khi mặc lên người áo cưới trắng noãn, đẹp đến... Quả thực không gì so sánh được.
Đẹp như vậy, tựa như câu ngọc hàng năm bao trùm tuyết trắng, tinh khiết mà trang nhã, cao quý mà sáng ngời.
Chỉ đứng tùy ý như vậy, cũng đủ làm cho xung quanh như nhạt nhòa đi.
Kim Tuyền Y tiến lên nắm lấy đôi tay nhỏ bé, cười có chút kích động, "Con quá đẹp, Thừa Trị có thể cưới được con làm vợ, nhất định là đời trước nó tích phúc rồi."
Trì Tảo Tảo giả bộ không có chuyện gì, gượng gạo nặn nụ cười, để cho người khác cảm thấy, cô là cam tâm tình nguyện gả cho học trưởng.
Cô không lên tiếng, Kim Tuyền Y lập tức dắt cô rời đi.
Tám hầu gái đi theo phía sau, bốn người chia ra nâng đuôi váy cưới, cả đoàn người, khí phách mười phần đi ra từ cửa cung điện, lên xe limousine sang trọng.
Ngay sau đó, limousine chậm rãi đi về hướng nhà thờ.
Ai cũng không biết, hôn lễ này, đã xảy ra một đoạn nhạc đệm nhỏ, vốn là chú rể tới đón cô dâu, nhưng chú rể lại không xuất hiện.
Ngồi ở trên xe, Trì Tảo Tảo không yên lòng, mắt phải nháy rất lợi hại.
Cô có loại dự cảm rất đặc biệt, tựa hồ sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Cho nên, một đường đi nhà thờ này, cô cũng vô cùng khẩn trương.
Kim Tuyền Y bên cạnh nắm chặt đôi tay nhỏ bé của cô, an ủi: "Không có chuyện gì, nếu trước đây con đã quen biết Thừa Trị, hơn nữa con cũng thích bó, đó là gả người đàn ông mình yêu, cho nên con không cần phải khẩn trương."
Trì Tảo Tảo gật đầu một cái.
Cùng lúc đó, bên trong giáo đường lộng lẫy.
Một đêm qua, giáo đường được mấy trăm người bố trí hết sức thơ mộng, hoa hồng rơi đầy đất, giống như thiên đường, thánh khiết mà lộng lẫy.
Trong giáo đường, người ngồi không tính là nhiều, chừng trăm người, nhưng trăm người có thể đến này đều là những nhân vật lớn có mặt mũi ở nước E, không giàu thì sang.
Nói trắng ra, hôn lễ này, là Nam Cung Dực làm cho những quan to quý tộc kia xem, anh ta muốn cho họ biết, hôm nay trong hoàng thất quý tộc, còn có một người không thể khinh thường.
Đó là đứa bé năm đó công chúa điện hạ để lại, cho nên, anh ta muốn phóng đại cái chính nghĩa của mình, đòi lại tất cả mọi thứ mà đứa trẻ mồ côi này vốn nên có.
Nam Cung Dực là Công tước đại nhân, trừ nữ hoàng, thì anh ta có quyền lực cao nhất, anh ta nói cái gì thì chính là cái đó, không ai dám cản trở.
Chẳng qua là, anh ta làm như vậy, rõ ràng là đang đối nghịch với nữ hoàng.
Nhiều người đều biết mục đích này của anh ta, nhưng đều giả bộ câm điếc, khoanh tay đứng ngoài xem kịch vui.
Bỗng nhiên, trong giáo đường lớn như vậy, vang lên ca khúc truyền thống trong lễ kết hôn phương tây.
Chỉ thấy cửa nhà thờ bị kéo ra, Trì Tảo Tảo khoác cánh tay Nam Cung Dực, từng bước từng bước đi về phía cha xứ.
Nam Cung Dực là cậu của Trì Tảo Tảo, cho nên công việc phải tự tay giao cô dâu cho chú rể, đương nhiên cũng chính là anh ta phải làm.
Chẳng qua, khi Nam Cung Dực đưa cô đi về phía cha xứ, lại không thấy chú rể đâu, chân mày không kìm được nhíu lại một cái.
Hôn lễ đã bắt đầu, chú rể đi đâu vậy?
Anh ta nhỏ giọng hỏi người hầu đi theo bên người, "Chú rể sao còn chưa tới?"
Người hầu kia cúi đầu, "Tôi lập tức đi kiểm tra."
Sau đó, thực buồn cười, chú rể không xuất hiện, Nam Cung Dực khoác tay Trì Tảo Tảo, đứng trước mặt cha xứ, chờ chú rể.
Dưới lễ đường, vang lên tiếng thì thầm.
"Chuyện gì xảy ra? Sao lại không thấy chú rể?"
"Không phải là chú rể hối hận đấy chứ?"
"Làm sao có thể hối hận, các ông nhìn mà xem, cô dâu xinh đẹp yêu kiều thế này, huống chi, đây là cháu gái duy nhất của Công tước đại nhân, trên đời này nếu ai cưới cô ấy, vậy thì đồng nghĩa với việc cưới một nửa giang sơn nước E này rồi còn gì."