Cô lại nhào tới, nắm lấy tay Kim Tuyền Y vừa khóc vừa kêu: “Đưa tôi trở về có được hay không? Tôi xin cô, chồng của tôi còn đang ở trong bệnh viện chưa biết sống chết, tôi không thể rời khỏi anh ấy, tôi cầu xin các cô, đưa tôi trở về đi!"
"..."
Kim Tuyền Y nhìn cô gái khóc lê hoa đái vũ(*) trước mặt, thật là đau lòng. Nhưng mà, cô càng hoang mang là...
Cô ấy vừa mới nói cái gì? Chồng của cô ấy?
Kim Tuyền Y không thể tin được, lật tay cầm lấy Trì Tảo Tảo hỏi: “Cháu kết hôn rồi sao?"
Trì Tảo Tảo lắc đầu.
"Vậy cháu nói chồng cháu..."
"Anh ấy chính là ông xã tôi, là người đàn ông sau này tôi muốn gả, tôi cầu xin cô, đưa tôi trở về đi!"
"..."
Kim Tuyền Y còn đang do dự cái gì, cách đó không xa liền truyền đến giọng nói từ tính mà âm u lạnh lẽo của đàn ông: “Trời lạnh thế này, sao để cho nó ngồi ở dưới đất."
Nghe tiếng, mấy người hầu nữ quay đầu lại, thấy người, nhanh lên cúi lạy sát đất hô: “Công tước đại nhân."
Kim Tuyền Y cũng đứng dậy, khom lưng cúi đầu: “Xin lỗi, là em không chăm sóc tốt Tảo Tảo."
Nói xong, nhanh đỡ Trì Tảo Tảo dậy: “Tảo Tảo, mau đứng lên, trở về trên giường, trên mặt đất lạnh."
Trì Tảo Tảo không nghe, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao to đứng trước mặt.
Người đàn ông cao chừng hơn 1m8, thân hình xấp xỉ với Diệp Khuyết.
Quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất hơn người, dung mạo càng anh tuấn, tuổi tác... có lẽ cũng khoảng chừng 30 tuổi.
Chẳng lẽ... Người này chính là cậu mình?
Bởi vì vừa rồi, cô nghe được những thiếu nữ này gọi anh ta là Công tước đại nhân.
Cô từng nghe mẹ nói, cậu của cô, chính là Công tước.
Như vậy người đàn ông trước mắt này, chắc là cậu của cô đi?
Trì Tảo Tảo đẩy Kim Tuyền Y ra, lảo đảo đứng dậy, oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Là anh đưa tôi đến đây?"
Khẩu khí kia, tràn đầy tức giận và chất vấn.
Nghe xong, người đàn ông không vui nhíu mày, Kim Tuyền Y ở bên cạnh nhanh đi đến: “Tảo Tảo, anh ấy chính là cậu của cháu, là Công tước đại nhân, nhìn thấy anh ấy, phải hành lễ."
Trì Tảo Tảo lạnh lùng đẩy Kim Tuyền Y ra, tiến lên không chút quan tâm đến hình tượng dựa sát vào gào lên: “Anh dựa vào gì mà chưa có sự đồng ý của tôi đã tự ý đưa tôi đến nơi này? Anh dựa vào gì chứ? Tôi nói rồi, tôi sẽ không đi cùng các anh, nếu anh cố ý muốn dẫn tôi đi, như vậy cũng chỉ sẽ là một thi thể lạnh như băng."
Cô một lần cuối cùng thử hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh có đưa tôi quay về hay không, có hay không?"
Nếu anh ta nói không, nếu anh ta nói cô vĩnh viễn cũng không thể trở về, như vậy, cô liền lập tức đâm chết ở chỗ này?
Chỉ có thể dùng linh hồn của mình bay trở về gặp Diệp Khuyết.
Không sai, cũng bởi vì cô nhóc hành vi liều lĩnh như thế, hù dọa tất cả người bên trong Cung điện.
Phải biết rằng, ở toàn bộ nước E, không ai dám nói chuyện như thế cùng Công tước đại nhân.
Tất cả mọi người biết, Công tước đại nhân ác nghiệt vô tình, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn.
Chỉ bằng một ánh mắt, cũng có thể giết chết người khác.
Nhưng cô nhóc này... Lại không biết trởi cao đất rộng thế nào.
Bất ngờ là, Công tước đại nhân không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta mặt không biểu tình, im lặng nhìn cô nhóc thấp bé trước mặt, chỉ thấy anh ta cau mày, hơi có chút đau lòng.
"Cậu có thể đưa cháu trở về, nhưng trước khi đưa cháu trở về, cháu phải biết ngoan ngoãn nghe lời, dưỡng tốt thân thể."
"....” Trì Tảo Tảo có chút bất ngờ.
Không chỉ có cô, ngay cả hầu nữ đứng bên cạnh, còn có Kim Tuyền Y đều cảm thấy bất ngờ.
Quá thần kỳ.
Người đàn ông có tiếng tàn nhẫn và độc ác kia, lại đột nhiên vẻ mặt hòa nhã nói chuyện với hậu bối của mình?
"Anh nói có thật không?” Trì Tảo Tảo có chút không thể tin được.
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Ừ."
- ------
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Chú thích: Đây là lần đầu tiên Trì Tảo Tảo gặp cậu của mình. Trong hoàn cảnh này nên mình để Trì Tảo Tảo xưng hô tôi/anh. Và mấy chương sau khi Tảo Tảo còn chưa chấp nhận người cậu này, cũng để xưng hô như vậy.