Trì Tảo Tảo mệt mỏi, cứ như vậy nằm ở trên người Diệp Khuyết rồi ngủ mất.
Diệp Khuyết nhẹ nhàng ôm cô đặt nằm ở trên giường, đắp kín đệm chăn cho cô, một buổi tối này, anh ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn cô, vừa nhìn chính là một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trì Tảo Tảo vừa tỉnh lại thì thấy Diệp Khuyết đứng ở bên giường, quần áo ngăn nắp sạch sẽ, đang cài cúc cổ tay áo, cô ngồi dậy, mệt mỏi gọi một tiếng: “Ông xã!"
Nghe tiếng, Diệp Khuyết quay đầu lại, ngồi ở bên người cô hỏi: “Sắc mặt không tốt, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Trì Tảo Tảo lắc đầu, lại nghiêng người muốn ôm anh: “Em cảm giác có chút mệt, chúng ta không đi du lịch kết hôn nữa, chúng ta trực tiếp đi cục Dân chính làm giấy kết hôn có được hay không?"
Thật ra cô vẫn còn có chút sợ, sợ mình thật sự sẽ bị những người đó mang đi, cho dù mình không muốn, nhưng mà cô sợ, sợ mình sẽ giẫm vào vết xe đổ của mẹ.
Diệp Khuyết trầm mặc, không từ chối ý kiến của cô, cầm quần áo đến thay cho cô: “Được rồi, đứng lên đi, chúng ta đi cục Dân chính."
Trì Tảo Tảo không nghĩ tới anh đồng ý nhanh chóng như vậy, đứng dậy, để anh thay quần áo cho mình.
Diệp Khuyết nhìn chằm chằm cô, rất không có cách nào, nhịn không được đưa tay nhéo đầu mũi xinh xắn của cô: “Còn là trẻ con sao, muốn anh mặc quần áo cho em?"
Trì Tảo Tảo ngẩng mặt, gương mặt đắc chí: “Em cũng không phải trẻ con, nhưng em là bà xã nhỏ bé của anh, anh có nghĩa vụ hầu hạ em."
Trên mặt anh nhịn không được nở một nụ cười, thật sự đưa quần áo qua, cởi áo ngủ của cô, mặc vào cho cô.
Da cô nhóc rất trắng, mịn màng bóng loáng, vô cùng có cảm xúc.
Năng lực nhẫn nhịn của Diệp Khuyết rất mạnh, vật nhỏ tú sắc khả xan(*) lắc lư ở trước mặt anh, anh có cảm giác, nhưng nghĩ đến cô còn đang đến kỳ kinh nguyệt, vẫn cứ nghẹn lại dục vọng sôi nổi trong cơ thể.
Mặc quần áo xong cho cô, ôm cô xuống giường, lại dắt cô rời phòng đi rửa mặt.
Trì Tảo Tảo đứng ở trước gương, chờ Diệp Khuyết nặn kem đánh răng, cầm khăn mặt, chuẩn bị nước nóng, cô giống như một người tàn phế, cũng không làm cái gì, chỉ chờ Diệp Khuyết đền hầu hạ.
Sống bên cạnh anh vài chục năm, đây là lần đầu tiên, cô được Diệp Khuyết phục vụ và hầu hạ.
Trong lòng cô rất thỏa mãn, tiếp nhận bàn chải đánh răng anh đưa tới, trước khi súc miệng, liền nhón chân hôn một cái lên môi anh.
Diệp Khuyết vừa bị cô hôn, cả người đều tê tê dại dại, rất có loại dục vọng xúc động, nhưng không thể không nhịn xuống, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô rửa mặt.
Rửa mặt xong, hai người bọn họ lại một trước một sau đi xuống lầu, ở trên đường xuống lầu, cô lại từ phía sau nhảy lên trên lưng anh.
Diệp Khuyết nhíu mày, cái gì cũng mặc cô: “Ngã sấp xuống đừng có mà khóc nhè."
Trì Tảo Tảo ở trên lưng anh cúi người về phía trước, hôn vành tai anh: “Anh bỏ được để em ngã xuống sao?"
"Hồ nháo.” Anh lại khôi phục lạnh băng như trước kia.
Nhưng mà Trì Tảo Tảo bây giờ, hoàn toàn không quan tâm đến khuôn mặt như tê liệt của anh, cũng không có việc gì vẫn thích chà xát vào trên người anh.
Cũng không phải sao, thời gian hai người ở chung với nhau quý giá tới cỡ nào, nếu như không làm nũng dính lấy anh, ngộ nhỡ sau này không có cơ hội thì làm sao bây giờ?
Dù sao cô cũng nghĩ, lúc có thể ở bên nhau, sẽ ân ân ái ái, không cần chờ mất đi rồi mới biết đến hối hận.
Ăn bữa sáng xong, Diệp Khuyết chuẩn bị sổ hộ khẩu, sau đó dẫn theo Trì Tảo Tảo ra cửa, đi thẳng đến cục Dân chính.
Bọn họ không lái xe, mà là đi bộ qua.
Từ nhà mình tới cục Dân chính, xấp xỉ gần một giờ, nhưng Diệp Khuyết không muốn lái xe, anh chỉ muốn từ từ dắt theo Trì Tảo Tảo đi.
Trì Tảo Tảo luôn như một đứa trẻ chưa trưởng thành, đi trên đường, rất thích vòng tới vòng lui quấn lấy bên người Diệp Khuyết, thấy ven đường có ăn ngon, cô liền làm đủ trò làm nũng giả vờ dễ thương, để Diệp Khuyết mua cho cô.
Diệp Khuyết trừng cô: “Nếu như vẫn không thành thật một chút, cuộc hôn nhân này liền không cần nữa."
(*)Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay được cho cơm.