Nghe xong Tiết Dung Chân nói, Trì Tảo Tảo gần như đã khóc không thành tiếng.
Ký ức lúc đó, cơ bản cô đã không có gì ấn tượng, chỉ biết mình ở một bên đống rác, là được Tiết Dung Chân bây giờ mang về nhà.
Sau khi trở lại Diệp gia, cô liền trải qua cuộc sống áo cơm không lo, được người chăm sóc.
Từ nhỏ đến lớn, cô liền vô cùng biết ơn từng người Diệp gia, biết ơn bọn họ thu nhận và giúp đỡ mình, để cho mình sống như công chúa ở trong nhà bọn họ.
Bây giờ nghĩ một chút, nếu như trước đây không có người bà ngoại đáng ghét kia, có thể cô đang ở bên cạnh cha mẹ ruột, vẫn là một đứa trẻ rất hạnh phúc vui vẻ.
Là bà ngoại phá hủy cuộc sống gia đình hạnh phúc của cô, là bà ngoại ép chết cha cô mẹ cô, cả đời này, cô cũng sẽ không quay về, cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Cô tựa vào trong lòng Tiết Dung Chân, khóc khàn cả giọng.
Tiết Dung Chân ôm cô, cũng cảm thấy đau thương, Diệp Chấn Hoa ngồi bên cạnh, cũng không nói tiếng nào, nghĩ đến chuyện vài chục năm trước, từng người bọn họ đều rất bi thương.
Diệp Khuyết đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trì Tảo Tảo, kéo người cô qua, đưa tay xóa sạch nước mắt trên mặt cô.
"Đừng khóc, ừ?"
Anh nhẹ giọng an ủi cô.
Trì Tảo Tảo không nhịn được, lại thoáng cái ôm lấy Diệp Khuyết, càng khóc lợi hại hơn: “Em không nghĩ tới, cha mẹ ruột của em lại chết thảm như vậy, em mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ, bọn họ cũng đừng hòng muốn em trở về."
Anh vỗ vỗ lưng cô, vẫn an ủi như cũ: “Ừ, không tha thứ bọn họ, em cũng đừng khóc, khóc lâu đôi mắt con ngươi không tốt, nghe lời nào."
Nghe được Diệp Khuyết nhỏ nhẹ thì thầm như vậy, Trì Tảo Tảo nức nở hai tiếng, ngừng khóc, đứng dậy ôm cổ anh, ngồi lên chân của anh.
"Ông xã, không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra, chúng ta cũng không được xa nhau, anh đồng ý với em nhé, cho dù thế nào, anh cũng không được vứt bỏ em, chỉ khi anh không vứt bỏ em, em mới có dũng khi chống lại bọn họ, có được hay không?"
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt kiên định nói cho Trì Tảo Tảo biết, có thể toàn thế giới đều vứt bỏ cô, phản bội, xa rời cô, nhưng mà Diệp Khuyết anh, sẽ không.
Cô vui mừng cười rộ lên, ghé vào trên vai anh, như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
"Em buồn ngủ quá, ôm em đi ngủ được hay không?” Nghĩ đến chuyện của cha mẹ ruột, Trì Tảo Tảo nhịn không được lại chảy nước mắt.
Né tránh ánh mắt của Diệp Khuyết, không cho anh nhìn thấy nước mắt của mình lại rơi xuống.
Diệp Khuyết ôm cô đứng dậy, đi lên lầu.
Lúc đặt cô xuống nằm ở trên giường, anh vẫn nhìn thấy nước mắt Trì Tảo Tảo rơi đầy mặt, trong lòng anh đau xót, khó chịu ngồi xổm ở bên cạnh, bàn tay rộng lớn vuốt ve gò má cô.
"Tảo Tảo, nghe lời, không được khóc nữa."
Cô cũng không muốn khóc, nhưng mà không nhịn được, cô rất nhớ cha mẹ của mình, cô nhớ những ngày vui vẻ khi có cha mẹ ruột bên cạnh.
Mặc dù ở Diệp gia, cái gì cô cũng có, nhưng mà, bọn họ cuối cùng không phải là cha mẹ ruột của mình, những gì bọn họ cho, cô đang hưởng thụ, nhưng thật sự không tìm được cảm giác có cha mẹ ruột.
Cô ngồi dậy, ôm Diệp Khuyết không buông: “Anh nói đi, sao bà phù thủy kia lại độc ác như vậy chứ? Trên thế giới này, những người yêu nhau xuyên quốc gia như cha mẹ, ít đến bao nhiêu vì sao bà ta muốn ngang ngược ngăn cản bọn họ yêu nhau, tại sao phải ép chết bọn họ bà ta mới bằng lòng?"
Diệp Khuyết nhíu lông mày, rối rắm nhìn chằm chằm cô nhóc đang khóc lem như mặt mèo kia.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay anh, thấy được cô đồng cảm với cha mẹ ruột mình, còn có nhớ mong.
Anh hít một hơi thật sau, hai tay ôm chặt cô: “Cha mẹ em đã thành vết xe đổ, có anh ở đây bên cạnh em, nhất định anh sẽ không để cho người khác cướp em đi."