Trì Tảo Tảo nhìn thấy một đôi nhẫn kim cương tinh xảo xuất hiện ở trước mắt, nhất thời cả kinh mắt chữ O miệng chữ A, kêu lên: “Đẹp... Đẹp quá?"
Thiết kế xảo diệu, thợ thủ công trạm khắc tinh tế, hơn nữa một đôi một lớn một nhỏ, tinh mỹ đến có thể nói là có một không hai.
Hai mắt Trì Tảo Tảo lóe sáng, ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Khuyết: “Ông xã à, là nhẫn kết hôn của chúng ta sao?"
Anh không nói, nhưng cũng đưa tay lấy ra, một chiếc nhẫn nhỏ bé kia, anh cầm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng, trực tiếp đeo vào ngón tay áp út của cô.
Mà một chiếc lớn kia, anh đưa cho cô.
Trì Tảo Tảo hiểu ý, nhận lấy, tự mình đeo cho anh.
Một đôi nhẫn, cứ như vậy, đeo trên ngón tay của hai người bọn họ.
Hơn nữa, vẫn là trên ngón áp út.
Sau khi đeo xong, mặc dù không có hôn lễ, không có người làm chứng, không có mục sư, không có tuyên thệ, thế nhưng, từ giờ khắc này, bọn họ vẫn chính là một đôi vợ chồng danh xứng với thực.
Trên thực tế, Trì Tảo Tảo căn bản không để ý những thứ đó, cô quan tâm, chỉ là trong lòng Diệp Khuyết có cô là được rồi.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy rất chua xót, yết hầu cô chua chát, khó chịu muốn khóc lên.
Cô nhịn không được, lập tức nhào tới ôm lấy anh: “Ông xã à, sau này chúng ta chính là một đôi vợ chồng thật sự, sau này, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chúng ta đều phải cùng đối mặt."
Lúc tựa trong lồng ngực của anh, nước mắt cô chảy dài theo khóe mắt.
Cô lén lút lau đi, không cho anh nhìn thấy.
Cô biết, Diệp Khuyết bây giờ, đã không phải là Diệp Khuyết từng động một chút là nói lời lẽ vô tình với cô nữa.
Diệp Khuyết bây giờ, rất thương cô, rất yêu cô, không nỡ làm cho cô bị khổ, không nỡ làm cho cô bị thương.
Vì vậy, anh mới không thể chờ đợi được nữa, lập tức đeo nhẫn cho cô như thế.
Trì Tảo Tảo cảm thấy, cô có loại cảm giác đưa tay xua tan mây thấy ánh trăng.
"Được rồi, xuống lầu ăn cơm tối đi!" Anh đẩy cô ra, dắt tay nhỏ của cô, đi xuống dưới lầu.
Lúc đi ở cầu thang, Trì Tảo Tảo ở phía sau, lập tức nhào tới nằm nhoài trên lưng anh.
Diệp Khuyết biết cô thích hồ đồ, nhưng lần này, liền tùy theo cô, một khoảng cách ngắn ngủi, cõng cô xuống lầu.
Trì Tảo Tảo thấy anh không hung dữ với mình, càng được voi đòi tiên, nằm nhoài trên lưng anh lại còn hôn môi anh: “Chụt chụt!"
Diệp Khuyết vẫn không để ý tới cô, xuống lầu dưới, anh mới buông cô ra.
Trì Tảo Tảo vừa rơi xuống đất, liền vọt tới trước bàn ăn ngồi xuống, khoe khoang với Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân.
"Ba mẹ, hai người đoán trên tay con có thêm cái gì?"
Vợ chồng họ Diệp liếc mắt nhìn nhau, gượng ép cười lên, hỏi cô: “Cái gì?"
Trì Tảo Tảo nhỏ giọng: “Nhẫn, Diệp Nhị mua nhẫn cho con."
Cô đưa tay ra, đặt trên bàn ăn cho ba mẹ xem: “Hai người xem, đẹp không? Đây là nhẫn kết hôn, hơn nữa, con cũng đeo cho anh ấy một cái, sau này, cũng không còn ai có thể cướp anh ấy khỏi con nữa rồi."
Vợ chồng họ Diệp nhìn cô bé sung sướng như thế, trên mặt mang theo nụ cười, đáy lòng, lại cảm giác tiếc hận và thê lương.
Trì Tảo Tảo rất đơn thuần, không cảm thấy được trong lòng bọn họ ẩn giấu không vui.
Diệp Khuyết đi tới ngồi xuống, một nhà bốn người, bắt đầu ăn cơm.
Trong bữa ăn, Diệp Khuyết xưa nay không hề mở miệng nói chuyện, đột nhiên nói với ba: "Ba, con muốn đưa Tảo Tảo ra ngoài du lịch kết hôn, chuyện của công ty, phải phiền ba trở về chủ trì một thời gian."
Diệp Chấn Hoa biết, sớm muộn thì Tảo Tảo cũng bị đưa đi, Diệp Khuyết đây là muốn ở với cô mấy ngày cuối cùng, vì vậy, mới nói là dẫn cô ra ngoài du lịch kết hôn.
Ông vui mừng gật gù: “Không thành vấn đề, vậy khi nào các con đi?"
"Sáng mai." Diệp Khuyết nói.
Trì Tảo Tảo bên cạnh, cảm thấy khó mà tin nổi, cắn chiếc đũa hỏi Diệp Khuyết: “Ông xã à, thật sự là du lịch kết hôn à? Ngày mai còn đi ngay nữa, vậy em không đi học à?"
Diệp Khuyết nhìn về phía cô, nở một nụ cười mỉm hiếm thấy: “Sau khi kết hôn, sẽ không đi học nữa."