Cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hai cảnh sát giao thông đứng ngoài xe...
Má ơi, lúc này xong.
Trì Tảo Tảo ngượng ngùng vùi đầu trong lồng ngực Diệp Khuyết, nhỏ giọng thầm thì: “Ông xã à, lúc này chết chắc rồi, chắc là phải bị phạt tiền."
Ai biết, Diệp Khuyết lại mặt không biến sắc, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Cảnh sát giao thông ngoài xe tỏ thái độ nghiêm khắc, hét với người trong xe: “Đây là cách các người lái xe sao? Nghiêm trọng trái với an toàn giao thông, lấy toàn bộ bằng lái thẻ căn cước ra."
Diệp Khuyết lấy hết giấy chứng nhận mà cảnh sát giao thông yêu cầu ra đưa cho bọn họ, ra hiệu Trì Tảo Tảo ngồi vào chỗ ngồi kế bên tài xế.
Trì Tảo Tảo vùi đầu bò qua, sợ sệt không nói tiếng nào.
Chẳng phải là do cô ngồi trên đùi Diệp Khuyết như vậy, Diệp Khuyết lại đang lái xe, khẳng định trái với an toàn giao thông, bây giờ không bị phạt mới là lạ.
Ai mà biết, sau khi cảnh sát giao thông xem xong giấy chứng nhận của Diệp Khuyết, liền một mực cung kính trả giấy chứng nhận lại anh.
Sau đó, nịnh hót nói: "Thực sự thật ngại quá Diệp tổng, không biết là ngài đại giá quang lâm, kính xin thông cảm, bây giờ không có chuyện gì, ngài lái qua đi!"
Diệp Khuyết không lái xe, mà là lấy một tờ chi phiếu trong túi tiền ra, viết xuống hai mươi vạn tiền phạt, đưa cho cảnh sát giao thông: “Sau này, phỏng chừng tôi còn phải vi phạm quy tắc an toàn giao thông, cầm đi! Sau này chậm rãi lấy tiền phạt trên đó."
đưa chi phiếu cho cảnh sát giao thông, lúc này Diệp Khuyết mới đạp chân ga, lái xe đi ra ngoài.
Cảnh sát giao thông cầm kia chi phiếu, sững sờ sững sờ nhìn hướng xe Diệp Khuyết biến mất, cái trán đổ đầy mồ hôi.
Má ơi, đúng là có tiền thì tùy hứng mà.
Hai mươi vạn, anh vi phạm an toàn giao thông bao nhiêu lần, mới tiêu hết hai mươi vạn này đây.
Cảnh sát giao thông cẩn thận cất chi phiếu, nhanh chóng tuân thủ cương vị.
Trên xe, Trì Tảo Tảo nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm thấy anh thật bá đạo, thật có hình tượng nha, có điều, cô lập tức xụ mặt xuống nói: "Sau này, em sẽ làm một công dân tốt, tuyệt đối sẽ không vi phạm an toàn giao thông nữa."
Diệp Khuyết liếc cô một chút, không lên tiếng.
Trì Tảo Tảo còn nói: "Anh cũng vậy, không thể cứ thô bạo như vậy, em có tiền, thế nhưng tiền không thể giải quyết vấn đề, ông xã à, không phải em nói anh, chuyện ngày hôm nay, làm không đúng nha."
"..."
"Anh như vậy, tùy tiện ra tay chính là hóa đơn phạt hai mươi vạn, người khác sẽ cho rằng anh là nhà giàu mới nổi, hoặc là công tử phá nhà phá cửa, lại hoặc là đầu óc bị nước vào."
Rõ ràng là không muốn để cho cô vào cục cảnh sát uống trà, bây giờ ngược lại còn chỉ trích anh.
Này gọi là gì? Được tiện nghi còn ra vẻ.
Diệp Khuyết không chấp nhặt với trẻ con.
Chỉ chốc lát sau, xe dừng trước một nhà hàng, Diệp Khuyết xuống xe, trực tiếp đi vào nhà hàng.
Trì Tảo Tảo theo sau đi tới, còn tiếp tục không tha thứ: “Này, lời em nói anh đừng không nghe nha, em nói đều muốn tốt cho anh, lần tới không được như vậy nữa đó."
Diệp Khuyết cảm thấy, cô còn dông dài hơn mẹ của mình, thực sự không thể nhịn được nữa, anh xoay người trừng mắt cô.
Chỉ là một chút, Trì Tảo Tảo liền câm miệng.
Cô không nói tiếp, lúc này anh tiếp tục đi trước, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trì Tảo Tảo lặng lẽ đi theo anh cùng ngồi xuống, lại nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy vị trí cách đó không xa, là Đường Thì Sơ một thân áo mũ chỉnh tề.
Cô vui bất ngờ, đang muốn vẫy tay gọi anh, lại bị giọng Diệp Khuyết cắt ngang.
"Em mà bắt chuyện một tiếng, nếu như làm đối tượng hẹn hò của cậu ta sợ chạy mất, cậu ta sẽ tìm em liều mạng."
Cái gì?
Đối tượng hẹn hò?
Trì Tảo Tảo cảm thấy kinh ngạc, anh Thì Sơ vậy mà đang đi xem mắt?
Anh ưu tú hoàn mỹ như vậy, vậy mà cũng đi xem mắt?
Má ơi! Thế giới này thật kỳ ảo.
Lúc này Trì Tảo Tảo mới thôi không chào hỏi anh, nằm nhoài trên bàn ăn hỏi Diệp Khuyết: “Vậy anh nói xem, anh ấy sẽ xem mắt thành công không?"
"Sẽ không!" Giọng điệu Diệp Khuyết rất chắc chắc.