Trì Tảo Tảo vốn vẫn còn rất kiên cường, nhưng khi nghe đến câu nói sau cùng của anh thì nước mắt tràn mi.
Cô biết, cô kỳ thực vẫn luôn biết tình cảm của Đường Hoàn Quân đối với mình, chỉ là, cô không cách nào đáp lại anh.
Anh chật vật lui ra như vậy, làm cho cô cảm giác, mình ác tới mức nào, đáng ghét ra sao, mới làm chàng trai đẹp trai như ánh mặt trời kia, biến thành anh chán chường uể oải bây giờ.
Cô cực kỳ đáng chết.
Nếu như ông trời có thể cho cô một cơ hội, như vậy cô sẽ chọn, xưa nay chưa bao giờ gặp Diệp Khuyết, mà là cùng với anh Hoàn Quân của cô, vẫn như khi còn bé, mãi mãi tiếp tục vui vẻ.
Chỉ là, chết tiệt, đời này, Diệp Khuyết bước vào cuộc sống của cô, hấp dẫn mọi ánh mắt của cô, mang đi hết thảy tình cảm của cô.
Cho tới khi, cô thực sự không phân ra chút xíu tình cảm nào cho Hoàn Quân.
Cô duy nhất có thể nói, chỉ là thầm nói trong lòng với anh, Hoàn Quân, xin lỗi.
Thật sự xin lỗi!
Hoàn Quân rời đi, Trì Tảo Tảo không đi tiễn anh, cô một mình nằm lỳ ở trên giường, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Không biết lúc nào, Diệp Khuyết đi tới phòng cô, hỏi cô: “Cứ như vậy không nỡ để cậu ta đi?"
Lúc này Trì Tảo Tảo mới ngồi dậy, nước mắt biến mất trên gương mặt, nhìn anh hỏi ngược lại: “Anh thì sao, anh bỏ được sao? Dù sao chúng ta cũng cùng nhau chơi đùa mười mấy năm."
Anh ngồi xuống sát bên cô, mày kiếm đẹp đẽ giật giật, khuôn mặt không đáng kể: “Nếu em thật sự không nỡ, em có thể đi cùng với cậu ta, vừa vặn, anh muốn tìm cũng không được."
Không hiểu sao, lúc nói ra câu nói này, Diệp Khuyết cảm thấy, trong lòng anh chua xót, thật là kỳ quái.
Trì Tảo Tảo tức giận: “Anh muốn đuổi em đi, sau đó lén lút tìm người thứ ba thứ tư đúng không?"
Anh nhìn cô, không nói.
Trì Tảo Tảo lập tức nhào tới ôm lấy anh: “Anh bỏ hẳn ý nghĩ này đi, chỗ nào em cũng không đi, em cứ ở bên cạnh anh, đời này anh ở đâu em liền ở đấy, anh đừng mong đẩy em ra."
"..."
Nghĩ đến Hoàn Quân thật sự rời đi, còn là mấy năm cũng không trở lại, hơn nữa quan hệ của cô và Vãn Nguyên, cơ bản cũng bế tắc.
Trì Tảo Tảo thật oan ức, ôm chặt Diệp Khuyết nói: "Ông xã à, Hoàn Quân rời đi, sau này phỏng chừng Vãn Nguyên cũng sẽ không tới nhà chúng ta nữa, bên cạnh em, chỉ còn anh và ba mẹ, sau này anh phải ở bên em nhiều hơn nha, nếu không phải em sẽ rất cô quạnh."
Cô cho rằng, cô nói như vậy, anh sẽ đồng tình với mình, sẽ đáng thương mình, sau đó gật đầu đồng ý.
Không nghĩ tới, anh lại cúi đầu, tà nịnh hỏi: “Chỗ nào cô quạnh, hả?"
Trì Tảo Tảo sững sờ, nhìn chằm chằm anh: “Trái tim, trong lòng cô quạnh."
"Anh còn tưởng là phía dưới cô quạnh." Anh bất thình lình nói, mặt vẫn như cũ không biến sắc, đứng dậy, xa xôi đi ra ngoài.
Phía dưới cô quạnh?
Trì Tảo Tảo nhất thời liền kinh ngạc, Diệp Khuyết anh... Anh anh anh... Lưu manh.
Cô đuổi ra theo, nắm chặt nắm tay nện lưng anh: “Anh nói bậy, phía dưới của anh mới cô quạnh."
Anh xoay người, lấy một tư thế sét đánh không kịp bưng tai, mạnh mẽ chặn ngang ôm lấy cô.
Trì Tảo Tảo nhất thời không nhúc nhích, mắt to lóe nước long lanh nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, phì nộn, thật không đáng yêu, mỗi một bộ phận, đều là tinh xảo như vậy, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, thay đổi tư thế, anh đẩy cô dựa lên vách tường, cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên miệng nhỏ của cô.
"A ~~~ "
Trì Tảo Tảo khó chịu ngâm một tiếng, hai tay như thân rắn, chủ động quấn lấy cổ anh, làm hai người càng hôn sâu thêm.