Diệp Khuyết lôi kéo Trì Tảo Tảo về nhà, nguyên nhân là vừa nãy Đường Thì Sơ gọi điện thoại cho anh, bảo bọn họ tới đây.
Hai người mới vừa đẩy cửa vào nhà, Trì Tảo Tảo không ngờ Đường Hoàn Quân đã được thả ra, cũng không ngờ anh ta lại ở nhà mình, vì vậy vừa vào cửa, liền lớn giọng gọi.
"Ba mẹ, con và Diệp Nhị trở về rồi."
Vừa dứt lời, Trì Tảo Tảo giương mắt vừa nhìn, Đường Hoàn Quân và Đường Thì Sơ ngồi trong phòng khách, nhất thời làm cô sửng sốt vài giây.
Anh ta được thả rồi?
Diệp Khuyết thật sự cho người thả anh ấy ra?
Sâu trong nội tâm của cô, có chút không nhịn được vui vẻ, nhưng cũng có chút ngăn cách, không dám lại tới gần anh ấy.
Vì vậy, cô liền cứng ngắc ở nơi đó, ngơ ngác nhìn Đường Hoàn Quân.
Đường Hoàn Quân cũng nhìn cô, vẻ mặt bi thương, con ngươi ưu thương, trong cổ họng, nhất thời như uống một ly thuốc độc, đau rát đến có chút khó chịu.
Diệp Khuyết đi tới, anh ta mới dời ánh mắt đến trên người Diệp Khuyết, anh ta đứng lên, nói một câu xin lỗi: “Anh, xin lỗi."
Diệp Khuyết không phản ứng lại anh, đi tới trực tiếp ngồi xuống, ra hiệu cho Trì Tảo Tảo đi lên lầu.
Trì Tảo Tảo hiểu ra, cúi đầu yên lặng rời khỏi.
Trì Tảo Tảo chân trước vừa mới đi, một giây sau, Đường Hoàn Quân liền rầm một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Diệp Khuyết.
Lúc này, lại làm vẻ mặt Diệp Khuyết kinh ngạc ba phần.
"Cậu làm gì vậy?" Anh hỏi.
Đường Hoàn Quân khóc lóc nói: "Em biết, là anh gọi điện thoại bảo bọn họ thả em ra, em biết tội em đáng chết, vì Tảo Tảo, hầu như là không chừa thủ đoạn nào, còn suýt nữa hại đến tính mạng cô ấy."
"Anh, anh có thể thả em ra, nói rõ anh đã tha thứ cho em, em ở đây nói tiếng xin lỗi với anh vì hành động trước đó của em."
"Đứng lên!" Diệp Khuyết quát lớn.
Đường Hoàn Quân nghẹn ngào, còn muốn nói cái gì nữa, Diệp Khuyết lại là thiếu kiên nhẫn, đá một cái lên người anh: “Tôi bảo cậu đứng lên."
Đường Hoàn Quân còn đang do dự, Đường Thì Sơ tới đỡ anh lên: “Khuyết bảo em đứng lên thì em đứng lên đi, cũng không phải con nít, làm sai chuyện phải phạt quỳ, em biết sai là tốt rồi."
Lúc này Đường Hoàn Quân mới đứng lên, nghẹn ngào hai lần, mở miệng nói với Diệp Khuyết: “Anh, em có thể lên lầu nói chuyện riêng với Tảo Tảo không?"
Diệp Khuyết đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt cao thâm khó dò.
Đường Hoàn Quân nhanh chóng giải thích: “Anh yên tâm, em sẽ không làm tổn thương cô ấy, em chỉ là muốn nói tiếng xin lỗi với cô ấy, em chỉ là muốn nói lời chào với cô ấy."
"..."
Diệp Khuyết cúi đầu, không lên tiếng.
Nhưng Đường Thì Sơ hiểu rõ anh, biết anh không nói gì tức là đồng ý, chỉ là bị vướng mặt mũi, mới không muốn mở miệng.
Lập tức, Đường Thì Sơ ra hiệu Đường Hoàn Quân đi tìm Trì Tảo Tảo, lúc này Đường Hoàn Quân mới rời đi.
Trì Tảo Tảo không biết Đường Hoàn Quân tới đây làm gì, nhưng anh ấy được thả ra, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Một mình đứng bên cửa sổ phòng, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Vào thu, ngoài cửa sổ lá xanh đều ố vàng bay xuống, mùa này, không biết vì sao, lại làm cho người ta có một loại cảm giác ly biệt bi thương không kể xiết.
Không biết cô đang suy nghĩ gì, nghĩ đến đặc biệt nhập tâm, cửa phòng bị đẩy ra, Đường Hoàn Quân đứng sau lưng cô từ lúc nào, cô cũng không biết.
Mãi đến khi, giọng trầm thấp mang theo khàn khàn của anh vang lên: “Còn nhớ... Khi còn bé chơi bắn bi thua em, em miễn cưỡng muốn anh leo cây bắt chim cho em, anh vì để cho em hài lòng, dù sợ độ cao, vẫn nhảy từ trên cây cao năm mét xuống."
Nghe tiếng, Trì Tảo Tảo đột nhiên quay đầu lại.
Nhìn thấy, lại là khuôn mặt ưu thương bi thống của Đường Hoàn Quân, cười đến rất thê lương.
"Nhưng vào lúc ấy, anh thật sự rất vui vẻ."