Mẹ nó, vì trai đẹp, bạn nhỏ Trì Tảo Tảo, xông lên ~~~~
Xông lên ~~~~~
"Đùng!"
Má ơi, quá đáng ghét, chờ lúc cô tăng nhanh bước chân muốn chạy thì anh lại đột nhiên dừng, không chạy nữa.
Vì vậy, cô rất oanh liệt, va đầu vào trên ngực anh.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu trừng anh: “Anh chơi em à?"
Diệp Khuyết cụp mắt nhìn cô, đáy mắt tràn ngập ý cười nhẹ nhàng, xoa xoa trán của cô, dắt tay nhỏ của cô, lại bắt đầu chạy tiếp.
Nhìn thấy anh như vậy, trong lòng Trì Tảo Tảo đều là mật ngọt.
Còn chuyện gì hạnh phúc hơn bây giờ cô được người đàn ông mình âu yếm nắm tay chạy bộ chứ?
Đúng, cô thật sự rất hạnh phúc.
Tóm lại một câu, may là cô đã từng không dễ từ bỏ như vậy, nếu không, người đàn ông tốt như vậy, rơi vào tay người phụ nữ khác thì thật là đáng tiếc.
Bước chân Diệp Khuyết, chậm lại rất nhiều, chỉ vì phối hợp cô bé chân ngắn bên cạnh.
Chạy chạy, Trì Tảo Tảo mở miệng hỏi: “Ông xã à, sau này nếu như chúng ta có con, mỗi ngày em ở nhà nấu cơm giặt giũ cho bố con anh, mỗi ngày anh dẫn tụi nhỏ đi chạy bộ, có được hay không?"
Trì Tảo Tảo không có chí hướng gì, nguyện vọng lớn nhất chính là trở thành vợ của Diệp Khuyết, sau đó hạnh phúc làm một người vợ hiền mẹ tốt.
Diệp Khuyết quay đầu nhìn cô, cau mày: “Em xác định em sẽ nấu cơm giặt giũ?"
Ách ~~~
Cô có chút lúng túng, nhưng lại không cam lòng yếu thế: “Em không thể học sao?"
Diệp Khuyết nhìn cô: “Vợ của anh, anh không cần cô ấy giặt giũ nấu cơm."
Vừa nghe vậy, Trì Tảo Tảo càng vui sướng, hai mắt sáng trưng: “Oa? Ông xã à anh cẩn thận thật nha, cái gì cũng không cho em làm, vậy không phải là em mỗi ngày ở nhà được người hầu hạ sao? Vẫn là phải làm chút gì đó chứ."
Diệp Khuyết lại không nhịn được liếc cô một chút, ý tứ sâu xa: “Việc duy nhất em phải làm, chính là luyện thể lực tốt."
"Luyện thể lực tốt?" Trì Tảo Tảo ngờ vực, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Tại sao? Bây giờ em đã rất khỏe rồi mà?"
Cô chạy lên trước, đứng ở trước mặt anh, cho anh xem bắp thịt: “Anh xem, tám khối cơ bụng, anh có sao?"
"..." Diệp Khuyết không nói gì.
Anh lại muốn chạy về phía trước, nhưng vào lúc này, điện thoại trong túi vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm nghe.
Không biết người ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy vẻ mặt Diệp Khuyết dần dần chìm xuống.
Chốc lát, anh cúp điện thoại, nhìn về phía Trì Tảo Tảo: “Chúng ta về nhà đi!"
"A?" Trì Tảo Tảo đi theo phía sau anh: “Anh không dẫn em đến đài quan sát sao? Ai gọi điện thoại vậy? Sắc mặt anh không tốt, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông cảm thấy cô ồn ào, cánh tay dài duỗi một cái, trực tiếp ôm chầm cả người cô, kẹp dưới nách.
Trì Tảo Tảo bị ràng buộc, cơ thể không thoải mái, hai tay ôm sống lưng anh, lúc này mới một đường cùng anh tiến lên.
Xung quanh thỉnh thoảng có người già tập thể dục buổi sáng, một đôi là vợ chồng già, còn có ông bà già độc thân lão.
Nhìn thấy công viên sáng sớm, xuất hiện một đôi trẻ tuổi như thế, không phải người trẻ tuổi ước ao những vợ chồng già kia, mà là vợ chồng già ước ao đôi trẻ tuổi.
Bà già đi ngang qua chào hỏi Trì Tảo Tảo: “Cô gái nhỏ, chồng cô thật là đẹp trai."
"Cô gái nhỏ, có chồng đẹp trai như thế, phải cố gắng quý trọng nha."
Trì Tảo Tảo cũng cười đáp lại những bà già kia, nhưng cũng cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Khuyết: “Ông xã à, vì sao người khác đều cảm thấy em phải cố gắng quý trọng anh, mà không phải anh cẩn thận quý trọng em chứ?"
Diệp Khuyết đưa tay day lỗ tai của cô: “Em có cái gì đáng để anh quý trọng?"
Mẹ nó!
Trì Tảo Tảo tức giận đẩy anh ra: “Không có sao? Thật sự không có sao?"
Anh cau mày, Trì Tảo Tảo bướng bỉnh như vậy, làm anh cảm thấy rất bất đắc dĩ.