Ngày hôm sau, Đường gia.
Ngoại trừ Đường Hoàn Quân, người một nhà ngồi trong phòng khách, vì chuyện Đường Hoàn Quân bị bắt, nóng ruột đến sứt đầu mẻ trán.
Đặc biệt là Đường Vãn Nguyên đến Diệp gia vốn định cầu xin Diệp Khuyết, không nghĩ tới, còn bị Diệp Khuyết tát một cái.
Người nhà này, đối với Diệp gia, thực sự là thất vọng cực độ.
Đường Nghiêu nói: "Thật là không nghĩ đến, Diệp Khuyết tuyệt tình như vậy, dù cho không nể mặt những trưởng bối là chúng ta, cũng nên nghĩ tình quan hệ giữa nó và Thì Sơ chứ!"
Trầm Thu cũng nói tiếp: "Tôi thấy, bọn họ chính là không muốn Tảo Tảo thành con dâu nhà chúng ta, cho nên mới tìm việc để hãm hại Hoàn Quân."
"Ba mẹ!" Đường Thì Sơ sầm mặt, trầm giọng nói: “Các người cũng đừng chỉ trích Diệp Khuyết, nếu như Hoàn Quân không làm sai chuyện, nó cũng không đến nỗi đi tới bước đường này."
"Hoàn Quân có làm sai chuyện gì, nhưng dựa vào quan hệ của hai nhà chúng ta, lẽ nào..."
"Ngược lại, sau này con cũng không tiếp tục đến Diệp gia, con ghét Trì Tảo Tảo, ghét Diệp Khuyết, con nhất định sẽ làm cho bọn họ hối hận."
Đường Vãn Nguyên tức đến nổ phổi, nghĩ đến dáng vẻ Diệp Khuyết đánh cô lúc đó, đời này cô cũng sẽ không quên.
Cô nhất định sẽ làm cho bọn họ hối hận.
Cô khóc nức nở, lúc này, chuông cửa biệt thự vang lên.
Người một nhà hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm, đến bây giờ, còn ai biết được nhà anh?
Bảo mẫu đi mở cửa, không nghĩ tới, phía trước tức khắc truyền đến giọng vui vẻ bất ngờ của bảo mẫu: “Ông chủ bà chủ, Đại thiếu gia, là nhị thiếu gia, là nhị thiếu gia trở về."
Nghe tiếng, người một nhà lập tức đứng lên, dồn dập quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Đường Hoàn Quân đầu tóc rối bù, quần áo ngổn ngang, chật vật đi vào trong nhà.
Đi thẳng tới trước mặt ba mẹ, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.
Vợ chồng Đường muốn kéo anh, đã thấy anh ôm chặt chân ba mẹ, khóc lên.
"Ba mẹ, xin lỗi, là Hoàn Quân bất hiếu, là Hoàn Quân để cho ba mẹ lo lắng, con xin lỗi, xin lỗi!"
Anh cho rằng, chỉ bằng thủ đoạn của Diệp Khuyết, anh ít nhất cũng sẽ ngồi tù đến mấy năm.
Không nghĩ tới, lúc này mới một ngày, anh liền được thả ra.
Anh hỏi cảnh sát, người bên trong nói cho anh, Diệp tổng không truy cứu việc này với anh, nhưng người gọi là Cừu Tử Mặc này, nhất định phải phụ trách chuyện hạ độc vì anh.
Hôm sau mở phiên toà tra khảo Cừu Tử Mặc, vì vậy liền phán Đường Hoàn Quân anh vô tội được thả ra.
Anh đi ra, cảm giác mình có lỗi nhất chính là Trì Tảo Tảo, sau khi dập đầu nhận sai trước mặt ba mẹ, anh đứng dậy, muốn lên lầu thay quần áo, sau đó đi tìm Trì Tảo Tảo.
Người nhà thấy hành động của anh, lo lắng hỏi: “Hoàn Quân, Hoàn Quân, sao con ra ngoài được? Con không sao chứ?"
Anh đau thương cười, phất tay với người nhà: “Con không sao, các người đừng lo lắng, đại ca, lát nữa chuẩn bị xe, đưa em đến Diệp gia đi."
"..."
Mấy người Đường gia hai mặt nhìn nhau, không biết tại sao Hoàn Quân lại đột nhiên trở về.
Lúc trước bọn họ đi tìm người quen, muốn vào xem anh một chút, muốn thông qua quan hệ để mang anh ra, cũng không làm nên chuyện gì.
Sao lại đột nhiên liền...
Đường Nghiêu nhìn về phía vợ Trầm Thu: “Lẽ nào là Diệp Khuyết gọi điện thoại cho cảnh sát?"
Đường Thì Sơ bên cạnh lại lắc đầu, ý tứ sâu xa: “Diệp Khuyết không thể làm cho nó đi vào, lại để cho nó đi ra."
"Vậy làm sao anh ấy đi ra được?" Đường Vãn Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Suy nghĩ một chút, Đường Thì Sơ nói: "Hẳn là Tảo Tảo, hẳn là Tảo Tảo cầu Diệp Khuyết."
"Không thể." Đường Vãn Nguyên cực lực phản bác: “Tảo Tảo ích kỷ như vậy, ghê tởm như vậy, chính là cô ta hại Hoàn Quân đi vào, tại sao cô ta lại có lòng tốt cầu xin Diệp Khuyết chứ?"
Lúc này, ánh mắt Đường Thì Sơ, rơi vào trên người Đường Vãn Nguyên: “Anh hiểu rõ Diệp Khuyết hơn ai hết, còn có em nữa, Vãn Nguyên, nếu em không làm gì Tảo Tảo, Diệp Khuyết sẽ không thể ra tay đánh em."