Đường Hoàn Quân bị mang đi, nói vậy Cừu Tử Mặc cũng chạy trời không khỏi nắng.
Kết quả như thế, Trì Tảo Tảo cũng không vui vẻ gì.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Khuyết, khát vọng Diệp Khuyết có thể nể tình Đường Hoàn Quân thân thiết với bọn họ, tha cho anh ấy.
Nhưng, cô còn chưa mở miệng, phía trước có một đống người tới đây, kéo cô liền hỏi: "Tảo Tảo, xảy ra chuyện gì? Sao Hoàn Quân lại hạ độc con?"
"Đúng vậy Tảo Tảo, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hoàn Quân không thể hại con, nhất định là các người hiểu lầm nó rồi."
"Tảo Tảo à, từ nhỏ Hoàn Quân đã đối xử tốt với con rồi, con nghĩ đi, nó cũng không thể nào hại con được!"
"Tảo Tảo, mau nói cho chúng ta biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Con trai bị đưa đi, tâm trạng vợ chồng nhà họ Đường cực kỳ kích động.
Trì Tảo Tảo có chút khó khăn, đang muốn mở miệng nói, cả người đột nhiên bị Diệp Khuyết kéo đi.
Anh ôm cô vào trong ngực, bảo vệ chặt chẽ, nói với tất cả mọi: "Chân tướng của mọi chuyện, nếu các người muốn biết, tự mình vào ngục giam hỏi Hoàn Quân, như vậy đối với cậu ta, con cảm thấy con đã hết lòng rồi, không có liên quan gì tới Tảo Tảo cả."
Dứt lời, anh nắm tay Trì Tảo Tảo, lướt qua tất cả mọi người, nghênh ngang rời đi.
Trì Tảo Tảo còn cẩn thận mỗi bước đi, nhìn dáng vẻ vợ chồng ông Đường xót con, cô đau lòng.
Ở cửa bệnh viện, sau khi lên xe, cô không nhịn được mở miệng nói với Diệp Khuyết, "Ông xã à, không phải bây giờ em đã không sao rồi ư? Chúng ta không tố cáo Hoàn Quân nữa, chúng ta cho anh ta về nhà đi!"
Lái xe chính là Vân Phi, Diệp Khuyết và Trì Tảo Tảo ngồi phía sau.
Nghe được Trì Tảo Tảo nói, Diệp Khuyết quay đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, "Em thật sự là không trách cậu ta một chút nào?"
Trì Tảo Tảo rất chắc chắc gật đầu, "Em tin tưởng, anh ấy cũng không phải thật sự muốn hại em, nếu em không có chuyện gì, vậy thì thả anh ta đi!"
Trì Tảo Tảo phát hiện, cô vừa mới dứt lời, sắc mặt người đàn ông liền không dễ nhìn.
Đó là tức giận ẩn nhẫn trong cơ thể hiển lộ ra, lạnh lẽo, âm trầm, khiến người ta cảm thấy khủng bố.
"Bây giờ em đúng là không có chuyện gì, vậy nếu không phải anh bảo em làm như vậy, em biết hậu quả là gì không?"
Giọng điệu nói chuyện, càng là lửa giận bùng cháy.
Trì Tảo Tảo sợ nhất là lúc anh nổi nóng, nhưng nghĩ đến Hoàn Quân cũng không phải thật sự muốn cô chết, cô vẫn là lại nhắm mắt nói.
"Em biết, anh thông minh, anh cao thâm khó dò, muốn làm rõ một chuyện, nhưng dù sao Hoàn Quân và em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngược lại em không đành lòng nhìn anh ấy đi ngồi tù."
"Em không đành lòng, anh lại nhẫn tâm, làm cho cậu ta đi ngồi tù, anh còn phải gánh vác bao nhiêu người chỉ trích, Trì Tảo Tảo, có phải em thật sự muốn đính hôn với cậu ta không, hả?"
"..."
Trì Tảo Tảo sững sờ nhìn anh, anh tức giận, cả người lạnh lùng như băng, giống như muốn đông cứng cô.
Anh cứ như vậy nhìn mình, ánh mắt chết chóc, mang theo chất vấn.
Trong lòng Trì Tảo Tảo cứng lại, khó chịu đến suýt nữa không thở được.
Nhưng cảm giác mình cũng thật oan ức, hấp háy mắt, lại có xu hướng muốn khóc.
"Em nào muốn đính hôn với anh ấy, em vẫn luôn coi anh ấy là anh trai, anh căn bản không biết ý nghĩ sâu trong nội tâm của em."
Cô cúi đầu, ẩn nhẫn không cho nước mắt rơi xuống.
Mũi chua xót, cái cổ nghèn nghẹn muốn nói cũng gian nan.
"Từ nhỏ em đã bị ba mẹ vứt bỏ, em là một cô nhi, đi tới nhà anh, ba mẹ đối với em như con gái ruột, tương tự, người nhà họ Đường cũng đối với em vô cùng tốt, anh nói xem, nếu như em vì chuyện này làm Hoàn Quân ngồi tù thì em xứng đáng với ba mẹ, xứng đáng với mỗi người Đường gia tốt với em sao?"
Cô nghiêng đầu, vẫn là không nhịn được, làm nước mắt rớt xuống.
Diệp Khuyết nhìn cô thiện lương hồn nhiên như vậy, trong lòng, đủ mùi vị lẫn lộn.