Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 138: Chúng ta... Gặp lại sau




Cừu Tử Mặc cười cười, "Dê tôi đều bán cho chồng cô, cả bản thân của tôi cũng vậy, đều bán cho anh ta rồi."

"..."

Trì Tảo Tảo sửng sốt.

Hai người ngồi phía trước, lại là trầm mặt, nhếch môi mỏng, mỗi người một ý.

Trì Tảo Tảo cũng không hy vọng xa vời từ trong miệng Diệp Khuyết biết được nguyên nhân, trong lòng cân nhắc, cái gì gọi là cả bản thân anh ta, đều bán cho chồng cô?

Lẽ nào Diệp Khuyết vì cảm ơn anh ta cứu mạng mình, mà đặc biệt cho anh ta ở lại bên cạnh anh làm việc, để báo đáp?

Nhưng, tại sao phải để anh ta ở cùng với bọn họ? Mà không phải cho anh ta tiền để giải quyết việc này chứ?

Trì Tảo Tảo không hiểu, nhưng vừa nghe thấy lời của Cừu Tử Mặc, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy xấu hổ.

Dọc theo đường đi, người trong xe đều không nói lời nào, Trì Tảo Tảo dựa ở một bên, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.

Mãi đến khi xe đến cửa nhà họ Diệp, Cừu Tử Mặc đẩy đẩy cánh tay cô, "Cô bé, đến nhà cô rồi."

Lúc này Trì Tảo Tảo mới mở mắt ra, quay đầu nhìn lại, quả thực về đến nhà.

Cô đẩy cửa xe ra, mới vừa xuống xe, Tiết Dung Chân liền xông tới trước mặt, ôm cô liền đánh giá trên dưới.

"Con gái, mẹ nhớ con muốn chết, nghe Diệp Nhị gọi điện thoại về, nói chân con bị thương, thế nào rồi? Khá hơn chút nào không?"

Nhìn thấy mẹ quan tâm cô như thế, Trì Tảo Tảo cảm động suýt khóc, "Dạ, đỡ hơn rồi, xin lỗi mẹ, để mọi người lo lắng rồi."

Cũng là cùng đi ra ngoài, cùng nhau trở về, Tiết Dung Chân nhìn thấy Trì Tảo Tảo, tâm tư đều hoàn toàn đặt trên người cô, không hề liếc mắt nhìn Diệp Khuyết một chút.

Bà đỡ Trì Tảo Tảo vào nhà, "Con đỡ rồi thì chúng ta liền yên tâm, mau vào nhà, ăn cơm tối, mẹ dẫn con đến bệnh viện kiểm tra lại một chút."

"Được."

Hai mẹ con vừa nói vừa rời đi, Diệp Khuyết nhìn hai bóng lưng kia, trái tim có chút chua.

Hoá ra, Trì Tảo Tảo mới là như con ruột của bọn họ, đứa con trai là anh này, ở trong mắt mẹ, thực sự là có cũng được mà không có cũng được.

Ai!

Hít một hơi, anh cũng chuẩn bị vào nhà, vừa vặn gặp Cừu Tử Mặc, bước chân bỗng nhiên dừng lại.

Anh quay đầu lại, một cái ánh mắt, Vân Phi đi tới nói với Cừu Tử Mặc, "Nơi này là nhà của tổng giám đốc, anh không cần đi theo vào, tôi sẽ sắp xếp cho anh vào tập đoàn Thiên Vũ làm việc, đi theo tôi!"

Cừu Tử Mặc lại nhìn về phía Diệp Khuyết, "Anh xác định, muốn tôi rời khỏi?"

Ánh mắt Diệp Khuyết càng sắc bén, sắc mặt lạnh lẽo, "Anh lại xác định, vẫn phải đi theo tôi?"

Giọng điệu nói chuyện, không giận mà uy, cả người bao phủ lệ khí, phảng phất như Satan đến từ Địa Ngục, chết chóc, lạnh lùng nghiêm nghị.

Cuối cùng Cừu Tử Mặc vẫn là thỏa hiệp, "Được, tôi đi, nhưng ba ngày sau, anh sẽ mời tôi tới đây, chúng ta... Gặp lại sau."

Dứt tiếng, anh xoay người, đặt mông ngồi lên xe Vân Phi.

Vân Phi và Diệp Khuyết liếc mắt nhìn nhau, người nào đó hiểu ý, ngồi lên xe, chở Cừu Tử Mặc rời đi.

Nhìn bọn họ rời khỏi, lúc này Diệp Khuyết mới thu lại ánh mắt, tiến vào nhà.

Đứng ở cửa, nhìn thấy trong phòng khách, Trì Tảo Tảo ngồi trên sô pha, rất vui mừng chia sẻ chiến lợi phẩm cô mang về từ nông thôn với cha mẹ.

Nụ cười kia, như là đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời sáng sớm, xinh đẹp, tinh khiết, đáng yêu lại đẹp mắt.

Chỉ là, một cô bé ngây thơ rực rỡ, không tranh với đời như vậy, đến cùng là trêu chọc ai? Tại sao Cừu Tử Mặc muốn đầu độc cô ấy?

Nếu để cho anh tra được, anh nhất định sẽ làm trên thế giới này, hết thảy những người muốn hại cô, chém thành muôn mảnh.

Mới vừa nghĩ tới đây, trong phòng khách truyền đến tiếng cười sang sảng của Trì Tảo Tảo, tức khắc kéo tâm tư của anh về.

"Ba mẹ, những thứ đồ này, đều là con dùng "Khuôn mặt đẹp" của Diệp Nhị đổi lấy, ha ha, ba mẹ không thấy đâu, vẻ mặt của anh ấy lúc đó, giống như muốn ăn thịt con vậy."