Một đám phụ nữ vây quanh Diệp Khuyết và Cừu Tử Mặc, nhiệt tình đến suýt chút nữa trực tiếp đánh gục hai người.
Cừu Tử Mặc tuổi còn nhỏ quá, hơn nữa, cũng không có mị lực thành thục như Diệp Khuyết, vì vậy cơ bản hết thảy ánh mắt của phụ nữ, đều sáng quắc rơi vào trên người Diệp Khuyết.
Các phụ nữ tranh nhau chen lấn hỏi, "Cậu đẹp trai, cậu tên là gì vậy?"
"Cậu đẹp trai, nơi này của chúng tôi phong cảnh không tệ, các người ở lại chơi thêm mấy ngày đi?"
"Đúng vậy, các người ở lại chơi thêm mấy ngày đi, ăn ở đều miễn phí."
"Đến nhà tôi ở đi, điều kiện nhà chúng tôi còn tốt hơn nơi này, tôi còn có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, đến nhà tôi ở đi?"
Diệp Khuyết mặt lạnh, ngồi nghiêm chỉnh.
Tầm mắt xuyên qua đám phụ nữ kia, vào trong nhà, rơi trên người Trì Tảo Tảo đang kiểm kê "Tài sản".
Anh có loại kích động hận không thể qua đó bóp chết cô, con bé này lại dám lợi dụng anh đổi lấy những thứ đó?
Thật sự ở trong mắt cô, ngay cả chút đồ vật kia Diệp Khuyết anh cũng không bằng sao?
Diệp tổng tức rồi, hơn nữa là rất tức giận, phút chốc đứng dậy, cả người toả ra hơi thở lạnh lẽo, trực tiếp làm các phụ nữ xung quanh khiếp sợ ba phần.
Anh nhanh chân đi tới chỗ Trì Tảo Tảo, kéo tay nhỏ của cô một cái.
Trì Tảo Tảo còn đang đếm xem thu được mấy cây củ cải trắng, đột nhiên bị Diệp Khuyết kéo đi, cô ngẩng đầu nhìn anh, mở to một đôi mắt cực kỳ hồn nhiên.
"Ông xã à, em thông minh chứ? Không tốn một đồng tiền, lập tức kiếm lời được nhiều thực phẩm dinh dưỡng cao như vậy."
Không phải sao, đều nói vùng nông thôn cây nhà lá vườn, không thêm bất kỳ phân bón hợp chất nào, vi-ta-min lại cực cao.
Bọn họ đã đi ra ngoài nhiều ngày qua, nếu như trở về không mang theo một chút thổ sản trở về, thì rất có lỗi với ba mẹ ở nhà nha.
Diệp Khuyết trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, "Trì Tảo Tảo, em không nhớ tới ăn, sẽ thiếu một miếng thịt sao? Mau đuổi bọn họ đi, bằng không em cũng đừng mong mang những thứ đồ này về."
Trì Tảo Tảo nghiêng đầu suy nghĩ một chút, phút chốc gật đầu, "OK, anh lui ra đi!"
Cô đi lên trước, đứng trước mặt đám phụ nữ đó, "Các dì à, các người xem cũng xem được rồi, tất cả về nhà cho heo ăn đi thôi, anh nhà tôi phải nghỉ ngơi, lát nữa còn phải rời đi."
Diệp Khuyết đứng phía sau Trì Tảo Tảo, nghe nói như thế, quả thực không nói gì.
Các phụ nữ từng người từng người còn không muốn rời đi, mắt nhìn chằm chằm xem Diệp Khuyết.
Trì Tảo Tảo hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là kéo Diệp Khuyết trở về nhà, sau đó đóng cửa lại, không cho bọn họ liếc nhìn, xem bọn họ có đi hay không.
Không nhìn thấy Diệp Khuyết, lúc này các phụ nữ mới rời khỏi.
Trì Tảo Tảo nhờ Cừu Tử Mặc kiểm kê tài sản cho cô, còn mình thì lại chạy vào trong phòng khoe khoang với Diệp Khuyết.
"Ông xã à, anh cũng không biết miếng thịt khô kia thơm cỡ nào nha, em mang về nhà, ba mẹ nhất định sẽ rất thích."
Thấy Diệp Khuyết mặt lạnh, cũng không trả lời cô, Trì Tảo Tảo nhào tới, hôn lên mặt anh một cái.
"Ngựa gỗ ngựa gỗ, ông xã à, sao vậy? Tức giận rồi? Ai u, có gì mà phải tức giận chứ? Chỉ là cho bọn họ xem một chút, anh cũng không mất miếng thịt nào, lại nói, bọn họ cho em nhiều đồ như vậy, chúng ta không thiệt thòi."
Diệp Khuyết trừng cô, "Trì Tảo Tảo, em là muốn ăn đánh sao?"
Cô gái nhỏ thè lưỡi, khuôn mặt không để ý lắm, "Anh cam lòng đánh em sao? Quên mất lúc tưởng em chết, ai ôm em khóc à?"
"..."
"Ha ha, em biết mà, chồng hiểu rõ Tảo Tảo nhất."
Cô mặt dày mày dạn bò tới ngồi trên đùi anh, cằm đặt trên vai anh làm nũng, "Ông xã à, người khác không biết, thế nhưng em hiểu anh rất rõ, kỳ thực anh rất yêu em, chỉ là bị vướng bận mặt mũi, không muốn biểu đạt thôi."
Cô hôn vào lỗ tai anh, hơi thở như lan, "Em cũng yêu anh, rất yêu rất yêu, chúng ta đã nói rồi, bạc đầu giai lão."
Chết tiệt, bị cô câu dẫn như thế, anh vậy mà không giận, trái lại, có cảm giác.