Cưới Trước Yêu Sau: Ông Xã Phúc Hắc Sủng Vợ Yêu

Chương 123: Lần đầu tiên nói Trì Tảo Tảo là bà xã của anh




“Dạ, em không ngủ, em không muốn chết, ông xã, nhất định, nhất định phải cứu, cứu em.”

Giọng nói vừa dứt, tay của cô, cũng vô lực rớt xuống dưới.

Cô cứ nằm như vậy, vẫn không nhúc nhích, hô hấp dần dần cũng trở nên mỏng manh hơn.

Lúc này Diệp Khuyết dần bình tĩnh lại không ít, chỉ cần cô còn có dấu hiệu của sự sống, đó chính là chuyện tốt.

Anh một bên kiểm tra vết thương trên thân thể cho cô, một bên nói chuyện với cô, sợ cô sẽ hôn mê.

Chân của cô, giống như là bị gãy, trên trán còn va vào đất đá bị thương không ít, máu tươi uốn lượn theo gương mặt của cô chảy xuống từng hàng, bộ dạng có chút khủng bố.

Nhìn Trì Tảo Tảo như vậy, tâm anh rất đau, anh cũng biết, có lẽ anh đau lòng, còn không bằng một phần mười sự đau đớn mà thân thể cô phải chịu đựng.

Trời biết, cô có bao nhiêu can đảm mới có thể thừa nhận được những đau xót này.

Anh rất cẩn thận xử lý vết máu trên người cho cô, cởi áo khoác, nhẹ nhàng bao bọc thân thể của cô lại.

Thấy cô giống như muốn hôn mê, Diệp Khuyết cúi người kêu cô, “Tảo Tảo ……”

Nghe được giọng nói, Trì Tảo Tảo gian nan ‘dạ’ một tiếng.

Anh cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô, “Đừng ngủ, bây giờ anh sẽ ôm em rời đi, nếu có làm em đau, em phải hô lên, được không?”

Cô vô lực gật đầu.

Diệp Khuyết bế cô lên, nhìn sắc mặt thống khổ khó chịu của cô, tâm anh thật sự rất đau, nhưng mà, bọn họ không thể ngồi chờ chết ở chỗ này nữa, lỡ như người khác tìm không được bọn họ thì làm sao bây giờ?

Vậy chỉ có chờ chết.

Anh chết không quan trọng, nhưng tuyệt đối không cho phép Trì Tảo Tảo có bất kỳ nguy hiểm gì.

Trong tiềm thức Trì Tảo Tảo biết, Diệp Khuyết muốn ôm cô rời đi, tuy rằng trên người rất đau, nhưng cô có thể chịu đựng được.

Cô đau, sẽ chứng minh cô còn có ý thức, tạm thời không chết được.

Cho nên, cô sẽ chịu đựng đau do Diệp Khuyết chạm vào, tranh thủ để anh an toàn đưa ra khỏi núi sâu rừng già này.

Muốn trở lại đường cũ, đó là không có khả năng.

Cho nên Diệp Khuyết chỉ có thể ôm cô, một đường đi xuống mà thôi, đi đường như vậy, sẽ cách chỗ đóng quân ngày càng xa, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Cũng may, Diệp Khuyết ôm cô đi không bao xa, đã đi đến bờ của một con sông.

Đút cho Trì Tảo Tảo uống một chút nước, sau đó lại ôm cô đi dọc theo bờ sông.

Lúc này, trời đã dần dần tối sầm.

Diệp Khuyết lấy di động ra xem, vẫn không có tín hiệu như cũ, đã 6 giờ chiều rồi.

Nếu không tìm được nơi dừng chân, anh sợ Trì Tảo Tảo sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Đều nói, núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng, lời nói này cũng không giả chút nào.

Anh ôm Trì Tảo Tảo đi dọc theo bờ sông không bao xa, đã thấy một căn nhà gỗ cách đó không xa, vẻ mặt không khỏi lộ ra vui mừng như điên.

Diệp Khuyết lay Trì Tảo Tảo trong ngực nói, “Tảo Tảo, phía trước có người ở, em không được ngủ, anh lập tức đi tìm thức ăn cho em.”

Rất nhiều lần cô đều muốn ngủ, nhưng tưởng tượng đến nếu mình ngủ rồi, có lẽ sau này cũng sẽ không còn được gặp lại ông xã của cô nữa.

Cô trong lòng quật cường chống đỡ chính mình, không được ngủ, không thể ngủ.

Nghe được Diệp Khuyết nói, cô hé khóe môi, nở nụ cười.

“Dạ!”

Giọng nói tuy rằng suy yếu, nhưng cũng may cô vẫn còn tỉnh táo.

Diệp Khuyết ôm cô đi đến trước nhà gỗ, gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị kéo ra, xuất hiện trước mắt Diệp Khuyết, là một thiếu niên dáng vẻ không đến hai mươi tuổi.

Vẻ mặt cậu ta kinh ngạc nhìn Diệp Khuyết, lại nhìn người trong ngực Diệp Khuyết, “Hai người là……”

Diệp Khuyết nhìn người trong ngực nói: “Lúc tôi và bà xã của tôi dạo núi, vô ý ngã xuống vách núi, sinh mạng của cô ấy hiện tại đang gặp nguy hiểm, tôi có thể mượn chỗ ở của cậu hay không, để chúng tôi nghỉ chân một chút?”

Thiếu niên vừa nghe, nhanh chóng đẩy cửa ra để bọn họ vào nhà, “Mau vào trong, ôm cô ấy đến trên giường bên kia đi.”