“Ông xã, ông xã, anh nhìn em mặc quần áo ngụy trang đẹp sao?”
“….”
Diệp Khuyết ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô nhảy nhót trước mắt mình, anh cảm thấy đau đầu.
Anh không nói lời nào, cô lại lôi kéo anh làm nũng: “Anh nói xem, rốt cuộc là đẹp hay không đẹp hả?”
Anh mím môi, bỏ móng vuốt của cô ra: “Miễn cưỡng.”
“Cái gì gọi là miễng cưỡng? Đây là quần áo mà anh mua cho em, có phải rất đẹp không? Có phải anh cảm thấy bà xã mình rất là xinh đẹp không?”
Cô quay mặt anh, để anh nhìn thẳng vào cô.
Sắc mặt Diệp Khuyết lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo, bỗng nhiên anh nói: “Trì Tảo Tảo, em không tự luyến thì sẽ chết sao?”
Ngay lập tức, cảm giác hưng phấn của Trì Tảo Tảo liền biến mất.
Cô nhụt chí đứng sang một bên, nhún vai: “Được rồi, dù sao anh cũng không thích, mặc cái gì cũng đều như nhau, anh làm việc đi, em đi ra ngoài.”
Cô ủ rũ mở cửa ra ngoài.
Diệp Khuyết nhìn theo bóng dáng cô rời đi, thất thần khoảng hai phút mới phản ứng lại.
Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy người nào có sức sống như cô, anh hoài nghi, sau này khi hai người kết hôn, sinh con, cô sẽ có bộ dạng gì.
Chính bản thân cô đã là một đứa trẻ thì sao cô có thể chăm sóc cho con bọn họ?
Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ, Diệp Khuyết cảm thấy, khi Trì Tảo Tảo còn chưa trưởng thành, anh sẽ kiên quyết không để cô sinh con, nếu không anh sẽ bị hai đứa trẻ tra tấn đến phát điên mất.
Anh làm việc thêm hai tiếng nữa mới về phòng tắm rửa nghỉ ngơi nhưng lại khó có thể đi vào giấc ngủ.
Trong đầu đều là giọng nói, dáng vẻ, nụ cười của Trì Tảo Tảo, anh không ngủ được, đứng dậy đi đến phòng Trì Tảo Tảo.
Phòng của cô nhóc không bao giờ khóa cửa, Diệp Khuyết dễ dàng có thể mở cửa đi vào, nhẹ nhàng bước đến giường, lẳng lặng ngồi xuống.
Khi ngủ, Trì Tảo Tảo có thói quen ôm chú cá sấu nhồi bông, lăn qua lăn lại, cô cảm thấy như vậy rất thoải mái.
Có đôi khi còn hôn nó, cái miệng nhỏ khẽ nỉ non.
“Ông xã, Tảo Tảo muốn ôm anh, ôm một cái….”
Diệp Khuyết nhìn cô, thật ra anh rất ít khi nhìn cô ngủ, chỉ là mỗi lần nhìn thấy, cô đều nói mớ.
Mã mỗi lần nói mớ, đều có liên quan đến anh.
Rốt cuộc trong lòng cô nhóc yêu anh nhiều như nào mới khiến cho mỗi giấc mơ của cô đều liên quan đến anh như thế.
Diệp Khuyết phát hiện, cô nhóc lại bắt đầu ngủ mơ, chiếc váy ngủ trên người cô bị kéo lên đến tận hông, lộ ra đôi chân trắng nõn..... khiến người nhìn mạch máu như bành trướng, đôi mắt đỏ đậm.
Diệp Khuyết cảm thấy nếu anh tiếp tục nhìn, sẽ có lúc không thể nhịn được nữa.
Anh nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi phòng Trì Tảo Tảo, sau khi trở lại căn phòng của mình, anh ra tay giải quyết dục vọng bành trướng trong cơ thể mình, thật lâu sau mới có thể đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Đến giờ xuất phát, anh ngồi ở trước giường Trì Tảo Tảo, theo thói quen nhéo nhéo cái mũi cô.
Trì Tảo Tảo bừng tỉnh, vươn tay đánh anh: “Anh làm gì vậy, cuối tuần có để cho em ngủ hay không?”
“Thay quần áo rồi xuát phát!”
Anh ném trang phục vận động cho cô.
Trì Tảo Tảo nghe anh nói, nhớ lại hôm nay bọn họ muốn đi cắm trại, nhanh chóng mặc quần áo.
5 phút sau, cô và Diệp Khuyết ngồi xe đến nơi tập hợp.
Trên xe, Trì Tảo Tảo hỏi Diệp Khuyết: “Ông xã, ở trước mặt bạn học em có thể gọi anh như này không?”
“Không thể.” Diệp Khuyết lập tức phản đối.
“A.” Trì Tảo Tảo có chút uể oải: “Nhưng anh đừng làm em xấu mặt trước mặt bàn bè được không?”
Anh cực từ tiết kiệm chữ: “Được.”