Một quyền của Đường Hàn Quân đánh tới, trực tiếp đánh lên mặt Kim Thừa Trị, anh ta không kịp đề phòng, lùi về phía sau.
Miệng chảy máu.
Trì Tảo Tảo ngây người, kinh ngạc nhìn về phía Đường Hoàn Quân: “Sao anh lại có thể đánh anh ấy”
Cô đi lên muốn kéo Kim Thừa Trị nhưng ai biết Đường Hoàn Quân lại giữ chặt cô không cho cô đến gần người đàn ông kia.
“Trì Tảo Tảo, em đừng tùy tiện như vậy, em không biết anh ta có chủ ý xấu xa với em sao?”
Trì Tảo Tảo không nghe, bỏ tay anh ta ra, chạy đến đỡ Kim Thừa Trị: “Học trưởng, anh không sao chứ?”
Kim Thừa Trì lắc đầu hỏi cô: “Anh ta là gì của em?”
Trì Tảo Tảo có chút tức giận, nhìn về phía Đường Hàn Quân nói: “Anh ấy không là ai cả, em cùng anh ấy không thân, chúng ta đi thôi!”
Cô nói xong, đỡ Kim Thừa Trị vào thang máy.
Đường Hoàn Quân sững sờ ở đó, bị những lời nói của Trì Tảo Tảo làm cho tức giận, thiếu chút nữa đã nôn ra máu.
Anh ta không phải là gì của cô?
Bọn họ không thân?
Tốt lắm, Trì Tảo Tảo, em lại dám đối xử với anh như vậy?
Anh ta cảm thấy chán nản, nhìn thấy cô đỡ người đàn ông kia biến mất ở trước mặt mình, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Diệp Khuyết.
Vừa vặn, Diệp Khuyết mở máy, đầu bên kia vừa mới nghe máy, anh ta đã gào lên: “Anh, Trì Tảo Tảo đi cùng với người đàn ông khác, anh không quản sao?”
Diệp Khuyết cầm di dộng nhưng không nói gì.
Anh quản? Anh quản được sao?
Quản nhiều, cô nói anh xem vào chuyện của người khác, hư tình giả ý, chung quy là cô nhóc đã trưởng thành, có kiến thức, sao có thể giống như trước, ngây thơ hồn nhiên quấn lấy anh?
Trong lòng Diệp Khuyết cũng không thoải mái, nói với Đường Hoàn Quân: “Cậu đưa em ấy đi đi.”
“Anh nói gì?”
Đường Hoàn Quân cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Anh….không phải anh rất để ý chuyện cô ấy ở chung với người khác phái sao? Buổi tối cô ấy theo người đàn ông khác về nhà, anh không lo lắng cho cô ấy sao?”
“Tùy em ấy!”
Sau lạnh lùng nói ra ba chữ, Diệp Khuyết tắt điện thoại.
Đường Hàn Quân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể vứt điện thoại đi.
Diệp Khuyết mặc kệ cô ấy nhưng anh ta không có khả năng mặc kệ cô ấy, chạy nhanh vào chung cư, hy vọng có thể tìm được Trì Tảo Tảo.
Mà lúc này, Trì Tảo Tảo đã vào trong nhà Kim Thừa Trị.
Tì Tảo Tảo tìm hòm thuốc, bôi thuốc giúp cho Kim Thừa Trị, đau lòng nói: “Anh có đau không?”
Kim Thừa Trị lắc đầu, mỉm cười ôm cô vào lòng, cả người Trì Tảo Tảo cứng ngắc, không nhúc nhích.
“Tảo Tảo, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, em cũng đừng rời khỏi anh nhé!”
“…”
Anh ta thật sự coi cô là bạn gái.
Trì Tảo Tảo cũng thích anh ta nhưng thích của cô không giống với thích giữa nam và nữ.
Cô cố gắng đẩy anh ta ra, xấu hổ nói: “Học trưởng, thật ra……”
“Không phải anh đã nói với em, đừng gọi anh là học trưởng sao?”
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cô phát hiện trên khuôn mặt anh ta ẩn chứa sự u buồn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Lúc trước anh ta đừng nói chuyện của mình cho cô biết.
Anh ta không có cha, không có mẹ, cũng không có người thân, anh ta còn có bệnh tự kỷ cho nên chưa từng ở chung với ai cả.
Anh ta còn nói cô là người đầu tiên khiến anh ta muốn ở chung, là người khiến anh ta cảm thấy thoải mái.
Anh ta muốn vĩnh viễn có được cô, vĩnh viễn…….
“A Trị!” Trì Tảo Tảo không còn gọi anh ta là học trưởng nữa, gọi một tiếng A Trị, cô nhìn anh ta, trong mắt đều là sự hồn nhiên: “Em…đối với anh không phải là loại tình cảm đó, em yêu một người đàn ông, em đã yêu anh ấy rất nhiều năm, em chỉ muốn làm vợ của anh ấy, em không muốn lừa gạt anh, cũng không muốn để anh hiểu nhầm….thực xin lỗi.”