Trì Tảo Tảo cảm thấy, cô không biết cố gắng.
Rõ ràng cô đã nói không sao cả, còn làm trò khóc lóc trước mặt cha mẹ.
Cô bĩu môi, một bên lau nước mắt, đứng dậy nói: “Xin lỗi cha mẹ, con cảm thấy không thoải mái, con đi lên phòng trước.”
Tiết Dung Chân cũng đứng dậy đỡ cô: “Có nặng lắm không? Để mẹ gọi bác sĩ đến đây?”
Trì Tảo Tảo lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, hai người ăn đi, con quay về phòng ngủ một giấc là tốt rồi.”
Tiết Dung Chân chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Trì Tảo Tảo lên phòng.
Cô nhóc vừa biến mất, Diệp Chấn Hoa đã trừng mắt nhìn về phía vợ.
“Không phải anh đã nói với em, không có chuyện gì thì nói chuyện Vãn Nguyên và Diệp nhị ra làm gì? Em không biết Tảo Tảo sẽ khổ sở sao?”
Tiết Dung Chân thở dài nói: “Anh cho rằng em muốn nói sao? Hôm nay những lời Đường Nghiêu và Thẩm Thu nói anh cũng nghe thấy rồi đó, cái gì mà liên hôn mới có thể khiến hai tập đoàn càng trở nên lớn mạnh chứ. Em không phủ nhận đứa nhỏ Vãn Nguyên này rất khá, nhưng em thích Tảo Tảo nhà chúng ta hơn, nhưng chuyện em thích hay không thích không quan trọng, quan trọng là phải xem ý kiến của Diệp nhị.”
“Con trai anh sẽ nghĩ giống anh.” Diệp Chấn Hoa nói lời thề son sắt.
Tiết Dung Chân liếc nhìn chồng: “Chuyện đó không chắc. Nếu Diệp nhị muốn yêu sớm cũng sẽ không nóng không lạnh đối xử với Tảo Tảo như vậy. Em nghe nói ngày hôm trước Vãn Nguyên đưa cơm trưa cho Diệp Nhị, nó đã nhận rồi.”
“Chuyện đó có gì đâu, hôm nào cũng bảo Tảo Tảo chuẩn bị cơm trưa cho nó a!”
“Không phải Tảo Tảo đã đưa đi rồi sao, em nghe Vân Phi nói, nó bị Diệp Nhị mắng một trận, còn khóc lóc chạy về nhà, không được, em phải….”
“Cha mẹ.”
Tiết Dung Chân còn chưa nói xong, đã bị giọng nói của Trì Tảo Tảo đánh gẫy.
Hai vợ chồng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Trì Tảo Tảo mặc đồng phục, đi đến chỗ hai người nói: “Bạn học tới đón con, con phải đến trường.”
“…”
Hai vợ chồng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Trì Tảo Tảo đã vẫy tay chào họ, đi ra khỏi nhà.
Tiết Dung Chân phản ứng lại, chạy đuổi theo, không nghĩ tới Trì Tảo Tảo sẽ ngồi lên xe đạp của một người đàn ông.
Bởi vì là buổi tối, Tiết Dung Chân sợ Trì Tảo Tảo cùng đàn ông ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm cho nên bà nhanh chóng gọi điện thoại cho Diệp Khuyết.
Nhưng mà, con trai tắt máy.
Không có cách nào khác, Tiết Dung Chân đành phải gọi điện cho Đường Hoàn Quân.
Sau khi nhận được điện thoại của Tiết Dung Chân, Đường Hoàn Quân nhanh chóng lái xe rời đi theo con đường mà Trì Tảo Tảo đã đi.
Trên thực tế, Kim Thừa Trị là do Trì Tảo Tảo gọi đến.
Tâm trạng cô không tốt, cô muốn quay lại trường học.
Dọc theo đường đi, cô ngồi sau Kim Thừa Trị, ôm chặt anh ta, mặt dán vào lưng anh ta, nghĩ đến Diệp Khuyết nước mắt cô lại rơi ra.
Trong lòng cô khó chịu, nói với Kim Thừa Trị: “Học trưởng, nếu không anh dẫn em đến quán bar đi!”
Nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô, Kim Thừa Trị dừng xe, quay đầu nhìn cô.
Thấy cô khóc, anh ta vội vàng lau nước mắt cho cô, quan tâm hỏi: “Em làm sao vậy? Sao lại khóc.”
Trì Tảo Tảo muốn che dấu nhưng không còn kịp nữa, cô cười khổ, lắc đầu nói: “Em không sao, học trưởng chúng ta đi quán bar uống rượu được không?”
“Tâm trạng em không tốt?” Anh ta hỏi cô.
Trì Tảo Tảo dừng một chút nói: “Trong lòng em khó chịu, em muốn uống rượu.”
“Nếu không để anh đưa em đến chỗ anh.”
Trì Tảo Tảo hỏi: “Chỗ anh có rượu không?”
Kim Thừa Trị hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vì sao tâm trạng của em không tốt? Có phải trong nhà em xảy ra chuyện gì không?”
Trì Tảo Tảo không nghĩ muốn giấu anh ta, hơn nữa, cô cần phải nói rõ ràng với học trưởng, không thể để anh ta hiểu lầm, sau này muốn giải thích cũng khó.
“Chúng ta tìm một chỗ rồi nói chuyện.