Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 68




Editor: Gió


Beta: Đá bào



Tối hôm qua anh còn không mở miệng nói muốn lấy quần áo, bây giờ ở trước mặt bạn thân cô, anh càng không thể bỏ mặt mũi xuống được.


Giản Hàng vẫn đang đợi anh nói, vì thế Tần Mặc Lĩnh nói trái với lòng mình, “Không có chuyện gì nữa.”


Cô tự giác bảo đảm, “Hôm nay em sẽ không động đến một giọt rượu.”


Thực ra uống một chút rượu cũng không có vấn đề gì lớn, Tần Mặc Lĩnh không biết liệu bản thân có quá khắt khe với cô hay không, nhưng đối với vấn đề sức khoẻ, lại không thể lơ là được.


Anh cũng cùng cô, “Anh cũng không uống rượu.”


“Tối nay anh có tiệc xã giao sao?”


“Không có, anh hẹn với bọn Tưởng Thịnh Hoà chơi bài.”


Giản Hàng tin anh sẽ không uống rượu, còn nửa đùa nói rằng: “Vậy đến lúc đó em sẽ kiểm tra đột xuất xem anh có uống hay không.”


“Không cần phải kiểm tra đột xuất.” Tần Mặc Lĩnh thuận theo lời cô hỏi, “Mấy giờ em có thể về? Chỗ anh xong có thể qua đón em. Em có thể kiểm tra trực tiếp xem anh có uống rượu hay không.”


“Tối nay Hàng Hàng ở chỗ tôi, cậu đừng có mà giành người với tôi!” Mẫn Lộ không cho Giản Hàng trả lời câu hỏi của anh, cô nhấn ga tăng tốc, xe việt dã phóng về phía trước.


Mẫn Lộ nhìn Giản Hàng từ gương chiếu hậu, trêu chọc cô: “Ánh mắt của hai người suýt chút dán lại vào một chỗ rồi, cậu xác định cậu và Tần Mặc Lĩnh đang có mâu thuẫn sao?”


Giản Hàng gật đầu, “Từ hôm chuyển ra sống riêng đã có mâu thuẫn rồi. Chuyện tớ thế chấp nhà vay tiền cũng bị anh ấy biết.” Cô xem xét một cách công bằng, “Anh ấy đã làm rất tốt rồi, cho dù có giận như thế nào đi nữa vẫn rất chăm sóc tớ.”


Mẫn Lộ cười nói, “Nể mặt biểu hiện của cậu ta tạm ổn, tớ sẽ không tăng độ khó của việc đón dâu nữa.” Chỉ cần Tần Mặc Lĩnh tìm đúng phù rể thì vẫn có thể thuận lợi đón được Giản Hàng.


Khâu Tây Văn cũng cười, “Vì hôn lễ lần này tớ đã cống hiến tất cả IQ của mình.”


Cô từ ghế lái phụ quay đầu lại, nói với Giản Hàng, “Gọi Đàm Phong đến cùng đi. Trước khi về nước tớ có nhắc với anh ấy, khoảng thời gian này anh ấy đều không đi công tác.”


Công ty luật của cô có hợp tác với công ty cũ của Đàm Phong, trước khi Đàm Phong từ chức, khi rảnh rỗi mấy người họ đều sẽ tụ tập, trước đây thường có bốn người, sau khi Giản Hàng về nước, chỉ có ba người họ.


Bây giờ Đàm Phong cũng về nước, cô và Mẫn Lộ cũng buồn tẻ hơn rất nhiều.


Giản Hàng tìm số điện thoại của Đàm Phong, trực tiếp gọi qua.


Đàm Phong đang mở họp, đi ra ngoài nhận điện thoại, Giản Hàng chủ động gọi điện thoại cho anh chỉ có một loại khả năng, đó là Khâu Tây Văn và Mẫn Lộ trở về rồi.


Từ khi Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh lĩnh chứng, cô rất ít khi liên lạc với anh.


“Hai người họ về rồi sao?”


“Ừm, tối nay anh có rảnh hay không?”


“Rảnh. Bây giờ anh vẫn đang họp, có thể sẽ đến muộn một chút.” Anh nhờ Giản Hàng gửi địa chỉ cho mình. Mặc dù tối nay có chút bận, nhưng anh quyết định vẫn sẽ qua.


Mẫn Lộ đã đặt trước địa điểm dùng bữa, là một nhà hàng có phòng riêng, cách xa trung tâm thành phố, thanh nhã yên tĩnh.


Giản Hàng hỏi cô ấy địa chỉ, sau đó gửi cho Đàm Phong.


Cô bò lên lưng ghế lái phụ, “Hai cậu có quen Hàn Song không?”


Khâu Tây Văn biết Hàn Song, nhưng chưa từng tiếp xúc qua.


“Tớ không thân với cô ấy lắm. Lộ Lộ thì sao?” Cô ấy nhìn qua Mẫn Lộ.


“Cũng coi là quen biết, nhưng đã mấy năm không gặp rồi. Tớ và cô ấy không chơi chung, gần như cũng không liên lạc. Cô ấy làm ăn thành thạo, con mắt đầu tư không tồi. Mấy năm này công ty càng ngày càng phát triển.”


Mẫn Lộ hỏi, “Sao lại nhắc đến cô ấy vậy?”


“Cô ấy muốn đầu tư vào bộ phận số Bốn.”


Mẫn Lộ không hiểu chuyện đầu tư, “Vậy không phải cũng khá tốt hay sao. Có thể giải quyết được áp lực tiền bạc của cậu, cậu cũng không phải ngày ngày nghĩ ngợi xem kiếm tiền ở đâu ra nữa.


Khâu Tây Văn chen lời: “Tiền của kim chủ nào có thể lấy được dễ như vậy.”


“Cũng đúng.” Mẫn Lộ hỏi Giản Hàng, “Cậu thấy thế nào?”


Giản Hàng nói một câu: “Tớ đang do dự.”


Hai người họ tưởng rằng cô đang do dự xem có nhận khoản đầu tư của Hàn Song hay không.


“Vậy cậu cứ suy nghĩ kĩ đi. Đầu tư mạo hiểm là chuyên ngành của cậu, hỏi bọn tớ cũng mất công.” Mẫn Lộ muốn biết khi nào ‘Nữ thần bọt gas’ sẽ được đưa ra thị trường.


Trước đây Giản Hàng gửi ảnh vào nhóm, cô đã thích nó.


“Khi nào Tiểu Tiên Nữ sẽ được đưa ra thị trường vậy? Sau khi lên sàn gửi cho tớ một bộ.”


Khâu Tây Văn cũng không chút khách khí, “Gửi cho tớ hai bộ.”


“Không cần gửi, trước tháng chín có lẽ đã làm xong sản phẩm mẫu, đến lúc đó cho các cậu vài bộ.” Giản Hàng mở điện thoại lên, mở một tấm ảnh Phương Nam vừa thiết kế xong một bộ trang phục để họ xem có hài lòng hay không, nếu không cô ấy sẽ sửa lại.


Cô đưa điện thoại cho Khâu Tây Văn, “Cậu xem giúp tớ với, cho tớ chút ý kiến.”


Khâu Tây Văn tự trêu chọc mình, “Mắt nhìn của tớ bình thường, cho ý kiến cũng có thể không cần để ý đến. Để Lộ Lộ xem đi, cậu ấy hiểu cách phối màu.”


Hồi nhỏ Mẫn Lộ thích việc may quần áo cho búp bê của mình nhất, tự thiết kế tự khâu lại.


Cô ấy đột nhiên nhớ ra, “Hồi tớ mười mấy hai mươi có thiết kế không ít quần áo cho búp bê, còn có cả một series váy tiên nữ, bản thảo chắc vẫn còn, để tớ về nhà tìm xem.”


Lúc đó cảm hứng thiết kế vô cùng dồi dào, mỗi ngày đều có một ý tưởng mới.


“Nếu như tìm được sẽ tặng cho bộ phận số Bốn bọn cậu. Cậu gửi cho Phương Nam xem, không chừng bản thảo quần áo này có thể cho Phương Nam chút cảm hứng thiết kế trang phục.”


“Không phải cho không bộ phận số Bốn đâu. Đến lúc đó phải tặng cho tớ và Tây Văn mỗi bộ một chiếc.”


Giản Hàng biết những thứ này rất đáng tiền, đặc biệt là nhà thiết kế quốc tế nổi tiếng giống Mẫn Lộ.


Có những thứ không thể lấy tiền ra cân đo đong đếm được, cô nhận lấy ý tốt của Mẫn Lộ, “Vậy tớ không khách sáo với cậu nhé.”


“Này mới đúng chứ, vốn đã không nên khách sáo với tớ rồi.” Mẫn Lộ hỏi, “Khi nào dì Trần mới về nước?”


Giản Hàng cũng không rõ, mẹ cô và mẹ chồng cô vẫn đang ở nước ngoài, không biết rốt cuộc đã mua biết bao nhiêu quần áo cho cô mà đến nay vẫn chưa dạo phố xong.


“Chắc là tuần sau, mẹ tớ cũng không chắc chắn là ngày nào sẽ về. Cậu tìm mẹ tớ có việc gì sao?”


Mẫn Lộ: “Đợi dì về tớ sẽ đến nhà cậu một chuyến để bàn bạc với bố mẹ cậu, đợi ngày đón dâu xem họ định thử thách Tần Mặc Lĩnh như thế nào.”


Khâu Tây Văn tiếp lời, “Đến lúc đó gọi tớ đi cùng, không thể thiếu tớ được.”


Giản Hàng: “….”


Cô kết hôn, khiến hai người họ kích động không thôi, coi như sự nghiệp của bản thân mà chuyên tâm vậy. Mỗi ngày trong nhóm họ đều bàn bạc xem nên chèn ép Tần Mặc Lĩnh và phù rể của anh ra sao.


Trong lúc nói chuyện phiếm, xe việt dã đã lái vào trong sân của nhà hàng.


Bước vào phòng bao, họ ăn dưa hấu ướp lạnh, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi Đàm Phong.


Mẫn Lộ dùng khăn ướt lau vỏ hạt dưa trên tay, hất cằm về phía Giản Hàng, “Ăn nhanh lên, dẫn bọn tớ đi lập đội.”


Giản Hàng ăn từng miếng dưa hấu nhỏ, dẫn hai người họ còn mệt hơn cả dẫn Lâm Kiêu và Tần Tỉnh.


Một tiếng sau, Đàm Phong chậm rãi tới muộn.


Anh vừa bước vào cửa đã thấy động tác của họ giống nhau, cầm ngang màn hình điện thoại.


Giản Hàng ngẩng đầu nhìn anh, “Xong ngay đây.”


“Không vội.” Đàm Phong ngồi xuống bên cạnh.


Vừa ngồi xuống được hai phút, Bàng Lâm Bân gọi đến.


Đàm Phong đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.


“Tôi đã xem tài liệu của bộ phận số Bốn bên Lạc Mông rồi.” Bàng Lâm Bân xác nhận, “Giản Hàng sẽ hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm thật chứ?”


“Đúng vậy, cháu có nghe Lâm Kiêu nói.” Mấy ngày trước anh gặp Lâm Kiêu, hỏi cậu ta dạo này sao rồi, Lâm Kiêu nói đang sứt đầu mẻ trán, sau đó nói cho anh nghe chút tình hình của bộ phận số Bốn.


“Lâm Kiêu?”


“Là cấp dưới trước đây của cháu, sau đó từ chức rời Doãn Lâm đến Lạc Mông.”


Bàng Lâm Bân nhớ ra Lâm Kiêu, lúc đó là người đem dự án vào Lạc Mông.


Ông quay lại vấn đề chính, “Chuyện đầu tư của công ty con cậu cứ quyết định, cậu muốn đầu tư hạng mục nào thì chỉ cần báo cho Hội đồng quản trị là được.”


Đây là lần đầu tiên Đàm Phong do dự không thôi trong việc có nên đầu tư hay không, mất đi năng lực phán đoán vốn có.


“Cháu và Giản Hàng có quen biết, cháu lo rằng nhỡ không thể khách quan đánh giá được rủi ro, sẽ khiến cho công ty gặp tổn thất. Mong chú cho ý kiến.”


Bàng Lâm Bân đánh giá nói: “Chuyện cô ấy đã quyết tâm làm thì sẽ không có chuyện làm không thành, hay sẽ gây nên tổn thất cho công ty. Cho dù cuối cùng vận may không tốt, sản phẩm không hot ngoài thị trường, cũng không đến nỗi tổn thất quá nhiều.”


Đàm Phong đã hiểu, “Cảm ơn chủ tịch Bàng.”


Khi anh trở lại phòng bao, họ cũng đã chơi game xong.


Trong lúc ăn cơm, tự nhiên cũng sẽ nói đến Lạc Mông.


Sau khi Đàm Phong nhận được sự đồng ý của Bàng Lâm Bân, xác nhận bản thân không mù quáng, vì vậy hỏi Giản Hàng: “Khi nào rảnh anh sẽ tìm em nói chuyện của bộ phận số Bốn.”


Khâu Tây Văn hiểu con người Giản Hàng, “Ngay cả tiền của Tần Mặc Lĩnh cô ấy còn không dùng, nhất định sẽ không chấp nhận khoản đầu tư của Doãn Lâm.”


Đàm Phong nhìn về phía Giản Hàng, “Nếu như em lo lắng anh đi cửa sau để đầu tư thì em nghĩ nhiều rồi. Là Bàng tổng nói rằng có thể đầu tư vào dự án của bên em. Anh sẽ không công tư bất phân, không chịu trách nhiệm, cầm tiền của công ty đi phung phí, nếu thật vậy thì cuộc đời sự nghiệp của anh căn bản cũng đến đây thôi.”


Mẫn Lộ dùng đũa chung gắp thức ăn cho Giản Hàng, “Cậu lơ đễnh phân tâm vậy, còn đang do dự đúng không.”


Đàm Phong không hiểu tại sao: “Do dự gì vậy?”


Mẫn Lộ: “Hàn Song muốn đầu tư vào bộ phận số Bốn, cậu ấy đang do dự xem có chấp nhận hay không.”


“Không liên quan đến Hàn Song.” Giản Hàng bình tĩnh lại, “Tớ đang nghĩ, nếu như tớ hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm, bộ phận số Bốn có một cú xoay mình tuyệt vời, lợi nhuận tăng đôi, đến lúc đó không biết Tần Mặc Lĩnh có trách tớ không dùng tiền của anh ấy đầu tư hay không.”


Đây cũng là khúc mắc trong cuộc hôn nhân của hai người.


Mẫn Lộ giơ ngón tay cái lên, “Từ góc độ này mà nhìn quả thực sâu tận tâm hồn.”


Trước đó Giản Hàng tưởng rằng, cô không dùng tiền của Tần Mặc Lĩnh, chuyện này nói rõ xong rồi cũng sẽ qua đi, nhưng anh căn bản không xuôi được, từ đầu đến cuối vẫn luôn canh cánh trong lòng.


Cô ngẫm nghĩ, rốt cuộc chuyện này phải giải quyết thế nào.


Ăn cơm xong, bọn họ từ nhà hàng chuyển đến quán bar. Đàm Phong không thích ồn ào, Mẫn Lộ đưa họ đến tầng một của quán bar yên tĩnh.


Giản Hàng không thể uống rượu, cô muốn một ly nước ấm.


Giữa lúc đó Chu Nghĩa gọi điện thoại tới, trước giờ anh ta chưa từng làm việc có hiệu quả cao như vậy, một buổi chiều thêm một buổi tối, anh ta đã chuẩn bị xong tài liệu cụ thể về tất cả các doanh nghiệp do Hàn Song đầu tư.


Giống như những gì Hàn Song từng nói, cô ấy đầu tư chưa từng thất bại.


“Cô đang ở đâu vậy?” Chu Nghĩa nhíu mày, “Sao lại có cả tiếng nhạc?”


Giản Hàng nói theo sự thật, “Quán bar.”


“Cùng Tần tổng sao?”


“Không phải, cùng bạn tôi.”


Chu Nghĩa muốn nói, người biết cách châm chọc người khác như cô cũng có bạn bè sao? Nhưng anh ta cũng chỉ cằn nhằn trong lòng một chút, không dám nói trực tiếp với cô.


Quay lại chủ đề chính, “Hàn Song đầu tư rất nhiều, nhưng đòi phần trăm lợi nhuận cũng rất tàn nhẫn. Cô bàn bạc thêm phần trăm lợi nhuận với cô ấy đi, chỉ cần không quá đáng quá, tôi cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận đầu tư bên cô ấy.”


Giản Hàng không trả lời trực tiếp, “Anh vất vả rồi.”


Trước mặt Mẫn Lộ có hai ly rượu, cô đẩy một ly cho cô, “Có muốn thử không? Uống hai ngụm cũng không sao.”


Giản Hàng lắc đầu, cô đã đồng ý với Tần Mặc Lĩnh sẽ không động đến rượu.


Lúc này, ở ngoài hội sở.


Tần Mặc Lĩnh lái xe tiến vào, trong vài hàng xe trong bãi đỗ anh lập tức nhìn thấy chiếc việt dã của Mẫn Lộ, chiếc xe này cao hơn hẳn những chiếc xe ở bên cạnh, vô cùng nổi bật.


Không cần đoán, khẳng định Giản Hàng cũng đang ở hội sở.


Anh gửi tin nhắn cho cô: [Anh nhìn thấy xe của Mẫn Lộ rồi.]


Giản Hàng trả lời ngay lập tức, [Bọn em mới đến không lâu.] Cô biết hội sở này là nơi anh thường đến giải trí, tối nay anh xuất hiện ở đây cô không hề ngạc nhiên.


Tần Mặc Lĩnh: [Anh vẫn chưa lên lầu, đang ở trong xe.]


Giản Hàng hiểu được ý anh, anh muốn cô xuống tìm mình.


[Anh đợi em một chút.] Cô nói với ba người họ một tiếng, sau đó cầm điện thoại xuống lầu.


Nhìn thấy Giản Hàng đi ra từ hội sở, Tần Mặc Lĩnh hạ cửa xe xuống, “Giản Hàng, anh ở đây.”


Tài xế xuống xe, để lại không gian riêng cho hai người.


Giản Hàng nghe theo tiếng gọi, Tần Mặc Lĩnh từ bên trong mở cửa xe cho cô.


Câu đầu tiên của anh là, “Tối nay em ở nhà Mẫn Lộ sao?”


Giản Hàng: “….Em không. Mẫn Lộ còn bị lệch múi giờ, ngày mai em còn phải dậy sớm đi làm nữa.”


Tần Mặc Lĩnh để tay lên hộp giữa xe, mở bàn tay ra, Giản Hàng theo bản năng luồn tay mình vào tay anh, cùng ngón tay anh đan lại.


Đây là lần thứ hai gặp anh ở hội sở, lần trước là khi cô đến tìm Chung Nghiên Phi cố gắng giành lấy hạng mục của Vạn Duyệt, bị phớt lờ bên ngoài hơn ba tiếng đồng hồ.


Tối hôm đó anh nói với cô tạm thời chưa tổ chức hôn lễ, cô và anh không thân thiết.


“Tưởng Thịnh Hoà vẫn chưa đến sao?” Cô hỏi.


“Cậu ta đến từ sớm rồi.”


“Vậy anh lên lầu đi, đừng để có ba thiếu một, để họ đợi anh.”


Cô muốn rút tay ra nhưng không được, ngược lại càng bị anh nắm chặt hơn.


Tần Mặc Lĩnh không vội, “Trong phòng bao có nhiều người, ai rảnh sẽ qua chơi bài.”


Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, “Sao trưa nay em không đến tìm anh?”


“Em không ở công ty, bớt chút thời gian đến thăm ông bà.”


“Lần sau nhớ gọi anh đi cùng.”


“Được.”


Tần Mặc Lĩnh muốn dẫn cô lên phòng bao, “Gọi Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn cùng lên phòng bao trên lầu chơi.”


Giản Hàng uyển chuyển từ chối, “Không làm phiền mọi người đâu, Đàm Phong cũng ở đây, đã lâu rồi bọn em không có tụ tập, đang nói chuyện quầy bar dưới lầu.


“Đàm Phong… cũng thân thiết với bọn em sao?”


“Vâng.”


“Bọn em nói chuyện công việc à?”


“Chuyện gì cũng nói, công việc cũng bàn.”


Tần Mặc Lĩnh nghe vậy, “Đàm Phong cũng muốn đầu tư vào bộ phận số Bốn ư?”


Giản Hàng nói ra sự thật, “Quả thực Doãn Lâm có suy nghĩ này. Hàn Song cũng muốn đầu tư.”


Tần Mặc Lĩnh thầm nghĩ trong lòng, không phải Doãn Lâm có suy nghĩ này, mà là Đàm Phong có. Có những lời nói ra rồi sẽ mất đi ý vị, càng hiện rõ lòng anh hẹp hòi, không rộng lượng.


Anh nghĩ một đằng nói một nẻo, “Nhiều người nhìn trúng sản phẩm của bộ phận số Bốn như vậy, thu hút đầu tư mạo hiểm không phải là vấn đề.”


Trong xe đột nhiên trầm mặc.


Khi nào cô mới không chút duy trì khoảng cách với anh, từ tận đáy coi anh là chồng mình, không cần phân rạch ròi tiền nong với anh như vậy.


“Em đi vào tìm Mẫn Lộ đi.” Tần Mặc Lĩnh buông tay, “Anh lên lầu chơi bài với họ.”


Giọng điệu của anh bình thường không có gì khác lạ, nhất thời Giản Hàng không nhận ra anh đang vui vẻ hay tức giận.


Hai người ở tầng một tách ra, cô đi đến quầy bar, Tần Mặc Lĩnh bắt thang máy đi lên tầng ba.


Trong phòng bao mọi người đã bắt đầu chơi bài, hôm nay Tần Tỉnh vận may tốt, thắng ba ván liên tiếp.


“Anh, sao giờ anh mới đến. Kẹt xe à?”


“Ừm.”


Trước khi Tần Mặc Lĩnh đến, họ đang thảo luận về chuyện phù rể.


“Anh, đến lúc đó anh có mấy phù rể vậy? Em báo danh, cho em một suất.”


Tần Mặc Lĩnh nhìn cậu ta vài giây, “Cũng được.”


Tần Tỉnh không vui rồi, “Giọng điệu này của anh sao lại miễn cưỡng vậy. Trừ IQ không được cao lắm ra thì em có điểm gì để chê chứ?”


Những người ngồi trên bàn bài đều bị chọc cười.


Có người trêu chọc cậu ta, “Nếu cậu biết mình một chút, thì cũng miễn cưỡng được đấy.”


Tần Tỉnh bị chọc tức đến bật cười, cầm hộp thuốc ở bên cạnh lên.


Cậu ta không phục, chất vấn Tần Mặc Lĩnh, “Anh, mấy người bọn anh có ý gì vậy?”


Tần Mặc Lĩnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, “Ý chính là phù dâu của Giản Hàng IQ rất cao, chiêu của người bình thường không chống lại được. Nếu như cậu làm phù rể, cũng chỉ có thể phụ trách giúp tôi chặn rượu.”


Tần Tỉnh: “….” Chịu công kích mạnh mẽ


Vốn dĩ Tề Chính Sâm cũng sẽ là phù rể, nào ngờ cậu ta lĩnh chứng với Chung Nghiên Nguyệt trong chớp mắt, đến lúc đó cũng chỉ có thể cùng đến đón dâu, anh ra hiệu cho Tần Mặc Lĩnh, “Trên bàn không phải đều là người IQ cao sao, tuỳ tiện chọn hai người là được.”


Tần Mặc Lĩnh liếc nhìn mấy người ngồi trước bàn, “Không cần bọn họ. Bọn họ đểu như vậy ảnh hưởng đến hình tượng của tôi. Đến lúc đó Giản Hàng sẽ tưởng tôi cùng một giuộc với họ.”


Mấy cười bị châm chọc bật cười mắng anh, “Cậu biết xấu hổ lấy một chút!”


Vừa mắng, ‘cạch’ một tiếng, ghế của Tần Mặc Lĩnh bị một người đá vào.


Người đá ghế anh miệng ngậm điếu thuốc, đang châm lửa, châm xong điếu thuốc mới nói, “Tôi đang hối cải rồi, cậu nói ai đểu vậy? Trong phòng bao của tôi mà cậu không kiêng nể gì cả, ngày nào đó phải nói cho Giản Hàng biết cậu thường chơi bời cùng tôi.”


Tần Mặc Lĩnh: “Với hành vi đạp ghế này của cậu, nếu bị bố mẹ vợ tôi nhìn thấy được nhất định sẽ phê bình dạy dỗ một tiếng đồng hồ, sau đó cho cậu viết bản kiểm điểm tám trăm chữ.”


Mọi người đều cười lớn.


Có người đùa giỡn, “Không cho làm phù rể, đến lúc đó bọn tôi tự hợp thành đội xe đi đón dâu.”


Tần Mặc Lĩnh không có tâm trạng nói chuyện phiếm với họ, cũng không chơi bài mà đi tìm Tưởng Thịnh Hoà.


Tưởng Thịnh Hoà vừa kết thúc cuộc điện thoại, đặt điện thoại xuống, “Khi nào cậu với Giản Hàng mới hoà hợp vậy? Đừng ảnh hưởng đến việc tôi đến nhà cô Trần ăn cơm.”


“Cô Trần đang ở nước ngoài.”


“Đi du lịch à?”


“Đi mua quần áo cho Giản Hàng.”


Tần Mặc Lĩnh hoang mang, “Cậu cứ đưa Lạc Kỳ đến nhà bố mẹ vợ tôi, có ý gì vậy?”


Tưởng Thịnh Hoà nhờ nhân viên phục vụ đưa cho họ hai ly rượu, đưa một ly cho Tần Mặc Lĩnh, Tần Mặc Lĩnh phất tay không nhận nên anh giữ hai ly lại để mình uống, gọi một ly nước ép cho Tần Mặc Lĩnh.


Lúc này anh mới trả lời câu hỏi vừa rồi, “Lạc Kỳ cứ coi tôi là sếp mãi, tôi cũng không thể đưa cô ấy về biệt thự nấu cho cô ấy ăn được.”


Lạc Kỳ không hề thích anh, anh không muốn nhắc đến chuyện tình cảm.


Tưởng Thịnh Hoà chuyển chủ đề, “Rốt cuộc cậu có đầu tư vào bộ phận số Bốn hay không? Nếu đầu tư, tôi để người phụ trách của Viễn Duy đến bàn bạc với Giản Hàng, Giản Hàng không biết Viễn Duy là của tôi và cậu.”


“Không đầu tư.” Thái độ của Tần Mặc Lĩnh rất kiên quyết, “Vợ chồng mà bên nhau như vậy, không có gì thú vị cả.”


Tưởng Thịnh Hoà nhấp một ngụm rượu vang, mất hết hứng thú, “Trên thế giới này chuyện không thú vị còn nhiều. Lạc Kỳ có người mình thích, Tề Chính Sâm kết hôn với Chung Nghiên Nguyệt trong chớp mắt, tôi chỉ có thể vòng một trăm vòng để cùng Lạc Kỳ ăn bữa cơm gia đình, chuyện này chẳng phải nhạt nhẽo đến cực điểm hay sao.”


Biết rõ là nhạt nhẽo, nhưng vẫn để tâm tới.


Đây mới là điều nhạt nhẽo nhất.


“Giản Hàng thà tìm Phùng Mạch vay tiền, thà thế chấp nhà của cô ấy cũng không dùng một đồng của tôi,” Yên tĩnh trong giây lát, Tần Mặc Lĩnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, “Cho dù cô ấy chỉ dùng một trăm triệu của tôi, tôi cũng không đến nỗi….” Nói đến đây, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó.


“Cậu và mọi người chơi bài đi, tôi về đây.” Anh đặt ly nước ép xuống.


Trước khi đi Tần Mặc Lĩnh có để lại một câu, “Hai người bạn thân của Giản Hàng, một người là Khâu Tây Văn, người còn lại là Mẫn Lộ, cậu nghĩ cách làm sao để ứng phó với bọn họ đi.”


Tưởng Thịnh Hoà thấy anh vội về, “Nghĩ thông rồi à?”


“Tôi biết phải làm sao rồi.” Tần Mặc Lĩnh gọi cho tài xế, chuẩn bị trở về.


Ngồi lên xe, tài xế hỏi, “Đến chung cư của Tần phu nhân sao ạ?”


“Về chung cư của tôi. Đưa tôi về xong cậu cũng tan làm đi.”


Tài xế chỉ là tài xế part-time, anh ấy là vệ sĩ, tan làm có nghĩa là tối nay Tần Mặc Lĩnh không ra ngoài nữa. Không biết hôm nay anh lại xảy ra mâu thuẫn gì với Giản Hàng, cũng không thấy phát bực.


Tần Mặc Lĩnh về chung cư, cởi đồng hồ ra, 10 giờ 31 phút.



Trong quầy bar, Giản Hàng cầm ly nước lên uống, theo bản năng nhìn đồng hồ đeo tay, 10 giờ 33 phút.


Khúc Tây Văn và Đàm Phong đang nói vài chuyện của giới đầu tư mạo hiểm, thỉnh thoảng cô cũng góp vài câu.


Sau đó không biết vì sao, chủ đề nói chuyện chuyển sang nói về Hàn Song, cuối cùng cũng không thể tránh được nói đến việc đầu tư vào bộ phận số Bốn.


Giản Hàng bày tỏ rõ ràng: “Không thể đồng ý điều khoản độc quyền.”


“Người hiểu được nội tình của Lạc Mông, cảm thấy bộ phận số Bốn có tiềm năng, xứng đáng đầu tư.” Nói đến đây, Giản Hàng ngẫm lại bản thân, “Tần Mặc Lĩnh hiểu rõ nội tình của Lạc Mông hơn bất kỳ ai, ngay cả Hàn Song cũng coi trọng triển vọng của bộ phận số Bốn, tại sao Tần Mặc Lĩnh lại không thể được chứ?”


Mẫn Lộ rót thêm nước cho cô, “Vì vậy, tại sao Tần Mặc Lĩnh lại không thể xem trọng được? Tại sao cậu lại không để Tần Mặc Lĩnh đầu tư?”


Đàm Phong cũng góp ý, “Em thử từ góc độ khác để nhìn chuyện này xem. Giống như việc anh quyết định đầu tư vậy, không phải là vì nhất thời phát sốt làm càn mà cũng đã được thông qua sự đồng ý của Bàng tổng rồi.”


“Cảm ơn mọi người.” Cô cầm túi xách lên, nói lời xin lỗi, “Tuần sau tớ sẽ xuống bếp, mời mọi người đến nhà ăn một bữa lớn. Bây giờ tớ về trước đây.”


Mẫn Lộ: “Cậu đi tìm Tần Mặc Lĩnh à?”


“Ừm, vì chuyện này mà bọn tớ vẫn luôn tranh cãi.”


“Cậu lái xe về đi. Bọn tớ uống rượu nên không thể lái được.” Mẫn Lộ đưa chìa khoá xe cho cô, “Laptop bảo bối của cậu vẫn đang ở trên xe, đừng quên đem về.”


Giản Hàng vội vã rời khỏi quán bar, đi đến sân trước hội sở, gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh: [Khoảng khi nào anh sẽ kết thúc vậy?] Cô đến chung cư của anh đợi anh.


Tần Mặc Lĩnh: [Anh đang ở chung cư, có việc nên về trước.]


Giản Hàng: [Vậy anh bận việc đi.]


Cô khởi động xe, lái về phía biệt thự của anh.


Tần Mặc Lĩnh tắm xong, sau khi bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ về bản thân.


Anh đi đến phòng thay quần áo thu dọn quần áo cho vào vali, định đem đến chung cư của Giản Hàng, sau này tiện cho việc ở lại bên đó.


Chiếc xe con được tài xế lái về, anh lái một chiếc siêu xe màu xanh đậm.


Dọc con đường này có rất nhiều đèn đỏ, tay Tần Mặc Lĩnh đặt lên vô lăng, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu đèn.


Anh nhìn lên đồng hồ đeo tay, đang nghĩ xem chút nữa gặp Giản Hàng rồi, nên nói với cô như thế nào.


Đèn đỏ đếm ngược đến số ‘5’, anh thu lại dòng cảm xúc.


Giản Hàng nhìn về phía trước, tín hiệu đèn chuyển sang số ‘4’, cô ngồi thẳng lên.


Sau khi tín hiệu chuyển sang màu xanh, dòng xe xuôi nam ngược bắc đan xen qua nhau.


Hoà vào dòng xe đông đúc, chiếc việt dã màu đen hướng về phía bắc, còn chiếc siêu xe xanh đậm hướng về phía nam. 


15 phút sau, Giản Hàng đến trước lầu chung cư của anh, cô biết mật mã hầm để xe của Tần Mặc Lĩnh, cô lái xe vào thẳng bên trong, quẹt thẻ bước vào thang máy.


Trước khi bước vào, cô nhấn chuông trước, để Tần Mặc Lĩnh biết cô đến rồi.


Nhấn bốn năm lần, không có ai đáp lại.


Cô gửi tin nhắn cho Tần Mặc Lĩnh: [Là em, em đang ở ngoài cửa.]


Tần Mặc Lĩnh gọi qua, “Em đang ở dưới chung cư của anh sao?”


“Vâng, có việc tìm anh, vậy em vào trước đây.”


“Em vào trước đi. Anh vừa đến chỗ em, bây giờ quay lại ngay.” Tần Mặc Lĩnh cúp điện thoại, lập tức quay đầu xe.


Giản Hàng nhập vân tay, mở cửa bước vào.


Cô đi đến phòng ăn nhỏ, ngắm cảnh đêm đợi anh về. Trên cửa sổ sát đất có in bóng hình mơ hồ của cô.


Trong lúc đợi ai đó, thời gian bỗng trở nên thật dài.


Cô đi giúp anh là quần áo.


Trong chung cư có phòng giặt quần áo, máy giặt to nhỏ xếp thành một hàng.


Có chiếc máy giặt đang hoạt động, bên trong là quần áo hôm nay anh thay.


Giản Hàng lấy sơ mi từ trong máy sấy ra, cầm đến phòng thay quần áo. Trong tủ quần áo còn có vài chiếc chưa được là, cô đem ra cùng xử lý.


“Giản Hàng?” Tần Mặc Lĩnh trở về rồi.


“Ông xã, em ở trong phòng quần áo.


Tần Mặc Lĩnh đi qua, anh cởi cúc áo ở cổ, “Em tìm anh có việc gì?”


Giản Hàng là xong chiếc áo cuối cùng, tắt bàn là đi, “Muốn nói với anh về chuyện đầu tư. Bảo em đầu tư một tỷ trong chớp mắt, quả thực trong lòng em vẫn không chắc chắn. Nên em đầu tư hai trăm triệu trước, anh cho em thời gian thích nghi trước, đợi sau khi em điều chỉnh xong tâm lý rồi, sẽ từ từ tăng thêm.”


Cô bước được bước này là điều Tần Mặc Lĩnh không thể nghĩ tới.


Anh đi đến ôm cô vào lòng, “Anh đến tìm em cũng là vì muốn nói với em về chuyện đầu tư. Em không cần phải đầu tư nhiều như vậy, có thể đầu tư một trăm triệu trước, năm, sáu mươi triệu cũng được. Nếu như năm sáu trăm triệu vẫn khiến em cảm thấy có gánh nặng, vậy bốn mươi triệu cũng được.”


“Em quyết định rồi, sẽ đầu tư hai trăm triệu trước. Anh từng nói dự án này đáng giá mạo hiểm, vậy em sẽ thử xem.” Cô đưa tay ôm anh.


Đây là lần đầu tiên cô cách Tần Mặc Lĩnh gần nhất.


Tần Mặc Lĩnh hôn lên trán cô, “Về chung cư của em.”


Tiện thể anh phải lấy hai chiếc áo kia về.