Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị

Chương 64




Editor: Gió


Beta: Người bí ẩn cute



Giản Hàng bình tĩnh lại trong giây lát, cô dặn Chu Nghĩa: “Anh gửi lại tiền cho mọi người giúp tôi.” Sau đó lại hỏi, “Thẻ của ai vậy?”


Sáng nay Lâm Kiêu cầm chiếc thẻ này đến văn phòng của anh ta, Chu Nghĩa đáp, “Thẻ của Lâm Kiêu.”


“Không phải thẻ của em.” Lâm Kiêu khẽ hất cằm về phía Trịnh Viêm Thúc, “Sáng nay Trịnh tổng đưa nó cho em, sau đó bọn em chuyển tiền vào thẻ.”


Trịnh Viêm Thúc rũ mắt nhìn điện thoại, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.


Hôm qua khi về nhà, anh ta suy nghĩ về bản thân, sao có thể ở trước mặt mọi người hạ thấp Giản Hàng như vậy. Nếu cô muốn làm phu nhân hào môn, vậy sẽ đến bộ phận số Hai mà không phải đến bộ phận số Bốn.


Vốn chỉ định cùng Lâm Kiêu và Chu Nghĩa góp tiền, dù sao lương năm của anh ta cao nên không sao cả, còn nhà Lâm Kiêu và Chu Nghĩa thứ không thiếu nhất chính là tiền, ai ngờ phó tổng bộ phận thị trường biết chuyện, cô ấy cũng lấy tiền của mình ra, nói rằng muốn giúp đỡ một chút, “Chúng ta giúp Giản tổng có thêm thời gian kêu gọi đầu tư, dù là ai đi chăng nữa thì trong vòng một ngày cũng không thể nhận được tiền vốn đầu tư, có chút tiền này dự phòng, Giản tổng cũng sẽ yên tâm hơn một chút.”


Những người khác thấy vậy, cũng cố gắng góp một phần công sức.


Giản Hàng cảm ơn mọi người một lần nữa, cô còn phải chuẩn bị tài liệu vay vốn, “Mọi người trở về bận việc của mình đi, nhanh chóng tìm công ty gia công, kiểm chứng xem hiệu quả thực tế của họ.”


Về đến văn phòng mình, Giản Hàng dựa lên lưng ghế, nhìn lên màn hình máy tính thất thần vài phút.


Mười chiếc mô hình được xếp gọn gàng bên cạnh chậu cây cảnh, cô đặt chiếc của mình lên phía trước.



Đến giờ ăn trưa, Tần Mặc Lĩnh đang xem bản báo cáo các đơn hàng mà bộ phận số Bốn là đơn vị gia công, tiếng gõ cửa vang lên.


“Là chú.” Phó tổng Ngô trực tiếp mở cửa đi vào.


Ông ấy nói: “Chú bảo thư ký Cao đặt hai xuất cơm rồi, hôm nay chúng ta ăn ở văn phòng cháu.” Ông đưa một phần thoả thuận mà bộ phận số Bốn sắp ký cho Tần Mặc Lĩnh, “Cháu xem đi, bộ phận pháp lý vừa chuẩn bị xong.”


Tần Mặc Lĩnh đặt báo cáo đơn đặt hàng xuống, cầm bản thoả thuận lên đọc.


Anh chỉ quan tâm đến một điều khoản nên không đọc những điều ở phía trước, trực tiếp lật qua trang sau.


Phó tổng Ngô biết Tần Mặc Lĩnh đang tìm điều khoản nào, ông nói, “Hàng thứ năm từ dưới lên, ở trang thứ ba.”


Ánh mắt Tần Mặc Lĩnh hướng xuống dưới, dừng trên hàng chữ ấy, trong đó có một câu: “Ngoài trung tâm nghiên cứu phát triển ra, bộ phận số Bốn có quyền tuyệt đối trong việc điều hành quản lý.


Phó tổng Ngô bước qua tủ lạnh lấy một chai nước ép măng cụt, “Giản Hàng không đến tìm cháu sao?”


Tần Mặc Lĩnh trầm mặc, “Không ạ.”


Phó tổng Ngô vặn mở nắp chai, ngẩng đầu uống vài ngụm, “Từ sáng hôm qua cho đến hôm nay, một khoảng thời gian dài như vậy rồi mà Giản Hàng vẫn chưa phát hiện ra, công ty cắt hết khoản lương thưởng thực ra là muốn tặng quyền hành cho bộ phận số Bốn một cách trá hình. Đợi con bé suy nghĩ cẩn thận lại sẽ biết rốt cuộc cháu đã cho con bé quyền hạn lớn như thế nào.”


Nghĩ đến việc sau khi bộ phận số Bốn kí kết bản thoả thuận này, ông và Tần Mặc Lĩnh phải đối mặt với những lời lên án phê phán của Hội đồng quản trị, đột nhiên cảm thấy nước ép măng cụt không còn ngon ngọt nữa.


Ông khẽ đóng nắp chai lại, “Giản Hàng chỉ nhìn vào phần chi tiêu, mà quên mất còn có những khoản thu nhập khác. Dù sao con bé cũng chỉ là một người ngoài ngành, đến lúc đó cháu nhớ gợi ý một chút.”


Tần Mặc Lĩnh đưa bản thoả thuận cho ông, “Đợi sau khi ký kết thoả thuận xong cháu sẽ nhắc cô ấy.”


Phó tổng Ngô lật sang trang thứ ba của bản thoả thuận, sau đó lại đọc lại một lần, “Nếu chủ tịch Tần biết được chú thành kẻ gió chiều nào theo chiều nấy như vậy, bây giờ đã nghiêng về phía cháu, tim ông ấy không chịu được mất.”


Ý của chủ tịch Tần là, Tần Mặc Lĩnh vẫn còn trẻ nhưng thủ đoạn lại quá tàn nhẫn, động đến lợi ích của ban lãnh đạo cấp cao rồi sẽ khiến họ vô cùng bất mãn. Xung đột nội bộ quá ác liệt sẽ không có lợi cho sự phát triển bền vững của công ty, nên bảo ông ngăn Tần Mặc Lĩnh lại một chút, kịp thời dội cho anh gáo nước lạnh, nhắc anh phải biết bước chậm từng bước một.


Giờ thì hay rồi, ông và Tần Mặc Lĩnh lại ‘cấu kết với nhau’.


Phó tổng Ngô cất bản thoả thuận đi, “Chiều nay chú sẽ kí kết với Giản Hàng rồi.”


Ông hỏi Tần Mặc Lĩnh, “Phần thu nhập của nhà máy sản xuất đủ để trả lương cho nhân viên của bộ phận số Bốn đúng không?”


“Gần như là vậy.” Tần Mặc Lĩnh đưa bản báo cáo công việc sản xuất cho phó tổng Ngô, để ông tự đọc, “Nếu như cô ấy có thể duy trì được lượng đặt hàng như ban đầu, ngoài lương cho nhân viên ra, còn có thể giải quyết được một phần chi tiêu của bộ phận số Bốn.


Phó tổng Ngô, “Cháu đưa miếng bánh ngọt này cho bộ phận số Bốn, nhất định mấy người trong hội đồng quản trị kia sẽ không để yên.”


Lạc Mông có tổng cộng vài chục nhà máy gia công sản phẩm, trong đó có sáu nhà máy thuộc về bộ phận số Bốn, đều do một vị trong hội đồng quản trị quản lý. Không ít các công ty sản xuất đồ uống vừa và nhỏ trong nước đều nhờ nhà máy của bộ phận số Bốn sản xuất thay.


Mỗi năm đến mùa tiêu thụ sản phẩm, các công ty đều phải xếp hàng chờ nhà máy sản xuất nhận đơn.


Bây giờ lại đưa quyền lợi trong tay thành viên của Hội đồng quản trị kia cho bộ phận số Bốn, ông ấy nhất định sẽ cảm thấy bất mãn, chưa chắc đã vui vẻ giao lại các khách hàng lớn, vì vậy số lượng đơn đặt hàng sẽ giảm đi một phần.


Phó tổng Ngô cầm bản báo cáo lên, nói, “Tuy nhiên dựa vào năng lực của Giản Hàng, sẽ không có chuyện không có đơn đặt hàng.”


Đến khi giao quyền hạn quản lý các nhà máy gia công cho bộ phận số Bốn, Giản Hàng sẽ có được quyền quản lý bộ phận một cách tuyệt đối.


Đối với bên ngoài, Lạc Mông vẫn là một tổ chức hợp nhất.


Còn với nội bộ, bộ phận số Bốn căn bản giống với một công ty độc lập. Những công ty khác không có ai chống lưng, nhưng bộ phận số Bốn có Lạc Mông.


Phó tổng Ngô hỏi, “Giản Hàng không đồng ý dùng tiền của cháu để cứu nguy sao?”


Tần Mặc Lĩnh không lên tiếng, cầm ly đi rót nước.


Phó tổng Ngô hiểu rõ, ông bật cười, “Thế nào, chú nói không sai chứ, không có khả năng con bé sẽ dùng tiền của cháu.” Ông đề xuất một ý tưởng cho Tần Mặc Lĩnh, “Hay là cứ đầu tư từ xa cho bộ phận số Bốn đi. Bớt chuyện Giản Hàng không dùng tiền của cháu, cháu lại tức giận với chính mình. Hai đứa có mâu thuẫn, liên luỵ chú không được nhìn sắc mặt tốt.”


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Anh rót nước rồi ngồi xuống lại vị trí, “Không cần vội, nếu giữa vợ chồng không thành thực với nhau được, cuộc hôn nhân như vậy cũng không có ý nghĩa gì.”


“Vậy tuỳ cháu.” Phó tổng Ngô có chừng mực, sẽ không nhúng tay vào chuyện gia đình người khác.


Ông thông báo cho Giản Hàng: [Ba giờ chiều nay đến văn phòng của tôi, chúng ta sẽ ký kết thoả thuận.]


Giản Hàng trả lời rất nhanh: [Được ạ. Ngô tổng, cảm ơn chú.]


Hôm nay cô không ăn ở nhà ăn mà đang ở trên đường đến tiệm của ông bà nội.


Trước khi ra khỏi công ty, cô gọi cho bà nội, bà đã chuẩn bị trước hoa quả và cơm trưa. Chỉ cần cô đến cửa tiệm, bữa trưa của cô sẽ là món mì lạnh và nửa chiếc bánh kếp.


Bà nội cắt dưa hấu thành miếng nhỏ, dùng dĩa xiên một miếng đưa đến bên miệng cô, “Con ăn thử xem, hai ngày trước bà và ông nội con đến tận trấn nhỏ vùng ngoại ô để mua đấy.”


“Ông bà đi mua dưa hấu xa vậy sao?”


“Đúng lúc có thể ra ngoài loanh quanh một chút.”


“Sao người đồng nghiệp kia của con không đến vậy?” Bà nội nghĩ xem tên của Trịnh Viêm Thúc là gì, “Tiểu Trịnh đúng không?”


“Vâng, là Trịnh Viêm Thúc ạ.” Giản Hàng nói, “Hôm nay không đi điều tra thị trường, anh ấy ở lại công ty.”


“Ồ, bà tưởng hôm nay con qua khu này điều tra thị trường cơ.” Nói rồi, bà nội lại lấy một miếng dưa hấu nữa cho Giản Hàng.


“Ngày mai mẹ con và mẹ chồng con sẽ ra nước ngoài, cũng đã đặt vé máy bay rồi, qua bên kia mua lễ phục mặc hôm tổ chức hôn lễ cho con.”


“Mẹ con không có nói cho con biết.”


“Gần đây không phải con đang bận việc sao.”


Cô ăn xong mì lạnh, thầm chuẩn bị dàn ý trong lòng, chuyện thế chấp nhà vay tiền phải nói cho ông bà biết, ông bà không hiểu tình hình phức tạp của bộ phận số Bốn ở Lạc Mông, cô cố gắng giải thích cho họ.


Bà nội nghe qua một lượt, đại khái hiểu được ý của cô là gì.


Giản Hàng lại kể cho bà nghe việc mình từ chối dùng tiền của Tần Mặc Lĩnh, nói tiếng lòng cho bà, “Nếu dùng tiền của anh ấy con sẽ có áp lực, hai ba năm tới con sẽ không thể ngủ ngon giấc được.”


Bàn tay thô ráp của bà vỗ lên mu bàn tay cô, “Từ nhỏ con đã mạnh mẽ rồi, không dùng thì không dùng. Nếu dùng rồi quả thực sẽ không còn tự tin nữa. Bà và ông con đã mở tiệm nhiều năm như vậy rồi, thêm tiền lương hưu nữa nên bây giờ có một khoản tiết kiệm. Nếu như con không trả được khoản vay kia, cả nhà sẽ cùng góp tiền, đến lúc đó giữ căn chung cư của con lại. Còn cửa tiệm này nếu không có cũng không sao, ông bà thuê mặt bằng ở chỗ khác vẫn bán được mì lạnh như cũ. Hơn nữa, bà và ông con cũng đã làm nhiều năm như vậy rồi.”


Ông nội múc cho cô một bát canh giải nhiệt mùa hè, “Con dùng khoản vay kia để đi đầu tư, cũng chẳng phải để chơi bời. Thế chấp cũng không sao, thế chấp hai năm cũng không ảnh hưởng gì đến việc ông bà bán mì lạnh. Ông và bà nội con đã bàn bạc rồi, chỉ làm thêm nhiều nhất là hai năm nữa, ông bà muốn nghỉ ngơi rồi.”


Từ sáng đến trưa, Giản Hàng cảm động đến ba lần.


Bà nội lo lắng nói, “Khoản vay kia có đủ dùng không con?”


“Con mượn bạn thêm hai mươi triệu nữa, đủ dùng cho tháng bảy, tám. Tháng sau con sẽ đi tìm các tổ chức đầu tư mạo hiểm, trong vòng hai tháng có thể giải quyết được vấn đề tiền bạc.”


Vốn tưởng công ty sẽ trợ cấp đến cuối năm, cho cô chút thời gian, không ngờ lại đột nhiên ngừng cấp mọi khoản chi tiêu, khiến cô trở tay không kịp.


“Con quen thân với Doãn Lâm, con định sẽ kêu gọi Doãn Lâm đầu tư sao?” Bà nội hỏi thêm một câu.


Giản Hàng lắc đầu, “Con sẽ không tìm bên Doãn Lâm.” Nếu tìm Doãn Lâm, sẽ bị kẹt giữa thứ được gọi là nhân tình, “Con quen rất nhiều người phụ trách của các tổ chức đầu tư mạo hiểm, số vốn kêu gọi đầu tư cũng không nhiều, đến lúc đó tìm thêm vài đơn vị nữa.”


Ở lại tiệm của ông bà thêm mười phút, cô vội vã trở lại công ty.


Ba giờ chiều sẽ qua chỗ phó tổng Ngô ký thỏa thuận, cô để Tiểu Phàn thông báo với bộ phận thị trường và bộ phận tiêu thụ sẽ có cuộc họp vào lúc bốn giờ. Không biết điều khoản phải ký kia sẽ hà khắc đến nhường nào, ký xong sẽ thông báo cho hai bộ phận bọn họ, để họ biết đường tính toán.


2 giờ 50, Giản Hàng in bản dự án ra, sau đó lên lầu tìm phó tổng Ngô. Đến ký thoả thuận, đồng thời cũng muốn nhờ phó tổng Ngô phê duyệt dự án luôn.


Phó tổng Ngô lấy nước ép măng cụt ra tiếp đãi cô, ông nói đù, “Đến làm ở Lạc Mông, phúc lợi lớn nhất chính là không thiếu nước ngọt uống.”


Giản Hàng nhận lấy chai nước, loại nước ép này được ông Cát gọi là kinh điển, bản thân ông vô cùng hài lòng với hương vị của nó.


“Phó tổng Ngô, đây là bản dự án, mời chú xem qua.” Giản Hàng đặt tập tài liệu lên bàn làm việc của phó tổng Ngô.


Phó tổng Ngô không đọc, đẩy lại cho cô, “Không vội, bản dự án này khác với kế hoạch kinh doanh, có những tiểu tiết sẽ quyết định thành bại của bộ phận số Bốn bọn cháu, cháu về đọc kĩ lại từng điều một, đợi đến cuộc họp thứ hai tuần sau, nếu cháu đã chắc chắn không còn gì phải chỉnh sửa nữa, chú sẽ duyệt cho cháu ngay trong cuộc họp.”


Giản Hàng đột nhiên không chắc chắn, không biết lãnh đạo bên trên cố tình chậm trễ không thông qua cho cô, hay phó tổng Ngô xuất phát từ ý tốt, để cô xem kỹ lại dự án.


“Cảm ơn Ngô tổng, trở về cháu sẽ xem kĩ lại.”


Giản Hàng bình tĩnh lại, đọc kĩ từng điều khoản của bản thoả thuận, đọc từng chữ một, sợ rằng sẽ rơi vào cái bẫy nào đấy, cô từng phạm sai lầm trong một điều khoản liên quan đến luật pháp, từ lần đó trở đi, bất kể hợp đồng gì cũng sẽ do cô tự mình nắm bắt.


Sau khi rời khỏi văn phòng của phó tổng Ngô đã gần bốn giờ, Giản Hàng quay về bộ phận số Bốn, trực tiếp đi vòng phòng họp.


Bên trong phòng họp, mọi người đều đã đến đầy đủ, đang đợi Giản Hàng trở lại.


Lâm Kiêu đang nói chuyện mô hình với Chu Nghĩa, “Nếu bản kế hoạch kinh doanh kia thành công tức thì, anh đi tìm lão đại đòi chiếc mô hình kia cho tôi. Chị ấy có nói rồi, nếu như bản kế hoạch kinh doanh làm chị ấy hài lòng, có thể cho tôi một chiếc mô hình làm phần thưởng. Lãnh đạo của các anh không thể nói lời mà không giữ lời được.”


Chu Nghĩa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “Cậu có lấy chút tiền đồ được hay không!”


*Tiếc rèn sắt không thành thép: nghiêm khắc với người khác vì mong muốn họ sẽ tốt hơn.


Lâm Kiêu: “Anh thấy tôi giống kẻ có tiền đồ lắm hay sao?”


Chu Nghĩa: “….”


Những người khác đều bật cười.


Trịnh Viêm Thúc ở bên cạnh xem náo nhiệt, từ ngày Lâm Kiêu đến bộ phận số Bốn, mỗi ngày Chu Nghĩa bị Lâm Kiêu chọc tức đến tám lần phải trợn trắng mắt khiến Trịnh Viêm Thúc bớt mệt hơn nhiều. Vì vậy anh ta cũng thấy tên bám đuôi Lâm Kiêu này cũng thuận mắt hơn không ít.


Cửa phòng hội nghị được mở ra, Giản Hàng cầm bản thỏa thuận bước vào.


Tất cả mọi người đều dừng lại việc trêu đùa, bất giác ngồi thẳng lên.


Lâm Kiêu cũng quay lại với dáng vẻ nghiêm túc, không giống với trong cuộc họp ở Doãn Lâm, cậu ta thường cười đùa cợt nhả, cầm ly cà phê lên chậm rãi thưởng thức.


Giản Hàng đưa bản thỏa thuận cho Trịnh Viêm Thúc, “Mọi người truyền nhau đọc xem, không khác mấy so với những điều nói trong cuộc họp ngày hôm qua, lời lỗ tự chịu trách nhiệm, từ năm sau trở đi, bộ phận số Bốn chúng ta sẽ phải tự phụ trách khoản lương cho nhân viên.”


Lâm Kiêu: “Lão đại.”


Giản Hàng nhìn cậu, “Sao vậy?”


“Có thể mắng chửi thẳng hay không? Người em muốn mắng là Tần tổng, không phải là Tần Mặc Lĩnh.”


Tối qua Lâm Kiêu tức đến mất ngủ, vốn muốn xắn tay áo lên làm lớn một phen, kết quả lại mơ thấy bị Tần Mặc Lĩnh vùi dập một cách vô tình.


“Anh ấy như vậy là cố tình làm tăng độ khó, ép cho chúng ta phải bỏ cuộc. Cộng cả số người của sáu nhà máy, bộ phận số bốn có đến hơn mười ngàn nhân viên, vậy mà phải tự giải quyết tiền lương sao? Chị kêu gọi được tổ chức đầu tư mạo hiểm đầu tư cả một tỷ cũng không đủ cho khoản chi này, rốt cuộc công ty đang nghĩ gì vậy?! Chúng ta không phải phát triển thị trường sao? Hay không sản xuất nữa? Đầu óc của họ….”


Lâm Kiêu thở dài, “Lão đại chị đừng quá để ý trong lòng, em chỉ kêu ca một chút thôi.”


Giản Hàng an ủi cậu, “Không sao.”


Cô hỏi Chu Nghĩa, “Số tiền mọi người góp vào đã được trả lại hay chưa?”


Chu Nghĩa gật đầu, “Đã trả lại rồi.”


Anh ta báo cáo tiến độ của việc sản xuất mô hình, “Tôi đã liên lạc với vài nhà máy sản xuất, nếu tìm nhà máy lớn, giá cả sẽ thấp hơn một chút, nhưng đơn đặt hàng của họ rất nhiều, chúng ta phải xếp hàng đợi, sẽ có hạn về mặt thời gian, thái độ phục vụ của họ cũng hời hợt, không dễ thương lượng như những nhà máy nhỏ. Nhưng giá báo của các nhà máy nhỏ lại cao hơn một chút, vậy gì số vốn chúng ta phải bỏ ra lại tăng thêm.”


Nhắc đến việc nhà máy lớn nhận các đơn đặt hàng sản xuất, Chu Nghĩa nói, “Giống như Lạc Mông của chúng ta vậy, vào mùa tiêu thụ lượng đơn nhiều không bận kịp, khách hàng muốn tìm bên phụ trách nhà máy thương lượng, họ còn không tiếp chuyện.”


Giản Hàng đang gõ phím, ngón tay đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Chu Nghĩa, “Nhà máy của bộ phận số Bốn chúng ta cũng làm mảng gia công đúng không?”


Chu Nghĩa gật đầu, “Làm chứ, tất cả các nhà máy của Lạc Mông đều nhận đơn sản xuất thay công ty khác. Mỗi nơi sản xuất động một tí là phải đầu tư vài trăm triệu, còn có chi phí bảo dưỡng sau đó, những doanh nghiệp vừa và nhỏ căn bản không có khả năng đầu tư khoản này. Sản phẩm đồ uống trên thị trường, phải có đến 50% trong số đó là do Lạc Mông phụ trách sản xuất, có những bộ phận của công ty lớn cũng bắt nguồn từ dây chuyền sản xuất của Lạc Mông chúng ta.”


“Mọi người thảo luận trước đi.” Giản Hàng cầm điện thoại lên, gần như muốn xông ra khỏi phòng họp.


“Lão đại, chị làm gì vậy?”


“Tìm Tần tổng đòi quyền lợi!”


Tiếng giày cao gót ‘lạch cạch, lạch cạch’ dồn dập, rất nhanh biết mất khỏi văn phòng của bộ phận số Bốn.



Giản Hàng gọi cho thư ký Cao, hẹn thời gian đến gặp Tần Mặc Lĩnh.


Thư ký Cao: “Tần tổng đang ở trong phòng làm việc ạ, chị qua lúc nào cũng được.”


Giản Hàng biết mật khẩu thang máy của Tần Mặc Lĩnh, cô trực tiếp dùng thang máy của anh đi lên.


Chẳng trách hôm qua trong hội nghị, phó tổng Ngô lại nói: Giản tổng, cô sẽ không biết tôi và Tần tổng, sắp phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào.


Cô nói: Tôi hiểu được.


Phó tổng Ngô lại nói: Cô hiểu nhưng vẫn không đủ.


Sau đó ông còn nói: Cô muốn làm, được, tôi sẽ cho cô quyền hạn tuyệt đối, nhưng công ty sẽ không đầu tư thêm một khoản nào.


Ông lại nhắc nhở cô: Cô hãy xem xét cẩn thận lại phương án mới.


Lúc đó trong cuộc họp, thiếu chút nữa phó tổng Ngô đã muốn trực tiếp nhắc cô: Giản Hàng, sao cô không hỏi đòi quyền quản lý nhà máy phụ trách gia công sản phẩm vậy.


Mà ngay một tiếng đồng hồ trước, phó tổng Ngô lại từ chối nhận dự án của cô một lần nữa, bảo cô đi về cân nhắc rõ trước, nói một chi tiết nhỏ cũng có thể quyết định được thắng bại.


Bởi vì cô đã bỏ sót mất khoản thu nhập từ nhà máy gia công.


Trong cuộc họp ngày hôm qua, cô còn tự nhắc đến, đợi sau này bộ phận số Bốn có tiền rồi sẽ thu mua một nhà máy sản xuất mô hình, kiếm chút lợi nhuận từ những đơn đặt hàng của công ty khác, nhưng lại không nghĩ đến bộ phận số Bốn cũng có khoản thu nhập từ gia công sản phẩm.


Cẩn thận đến mấy cũng có lúc sai sót.


Chẳng trách hôm qua Tần Mặc Lĩnh lại ở dưới chung cư đợi cô, câu đầu tiên nói với cô chính là: Tưởng chiều  em sẽ đến văn phòng tìm anh.


Tìm anh để làm gì? Là để đòi lại khoản thu nhập kia.


Nhưng cô lại không ý thức được.


Công ty cho bộ phận số Bốn quyền hành tuyệt đối trong việc quản lý sản xuất, từ đó lỗ lời tự phụ trách, nhưng cũng đồng nghĩa với việc ngoài những thu nhập chính ra, những nguồn thu nhập khác cũng sẽ thuộc về bộ phận số Bốn. Có phần thu nhập này rồi, khoản chi lương thưởng sao không thể giải quyết được?


Nếu như có nhiều đơn đặt hàng, còn có thể giải quyết thêm được mộ phần chi tiêu cho việc phát triển thị trường.


Cô gõ cửa bước vào, “Tần tổng.”


Tần Mặc Lĩnh đang phê duyệt các khoản chi tiêu, ánh mắt chú ý lên màn hình máy tính, “Ngồi đi.”


Giản Hàng đứng trước bàn làm việc của anh, “Là tôi sơ xuất rồi.”


Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho cô, “Em ngồi đi rồi nói.”


Giản Hàng đang kích động, cô không muốn ngồi.


Tần Mặc Lĩnh rót cho cô một ly nước, “Sơ xuất là chuyện bình thường, chưa có bộ phận kinh doanh nào dám mở miệng đòi quyền hành quản lý các nhà máy phụ trách gia công cả.”


Giản Hàng dám, nhưng chỉ là do hôm đó không nghĩ ra. Nếu đã nghĩ ra rồi, nhất định cô sẽ ra sức giành lấy.


Tần Mặc Lĩnh nói: “Bây giờ nhận ra vẫn chưa muộn, trong cuộc họp tuần sau, em hãy đàm phán với phó tổng Ngô về việc này. Đừng quên đem theo bản thỏa thuận, trên đó có điều khoản có lợi cho em. Em không cần sợ sẽ đắc tội phó tổng Ngô, muốn tranh luận ra sao thì cứ làm vậy, ông ấy cùng chiến tuyến với anh.”


Hôm qua phó tổng Ngô có đem theo hai ly trà, chuẩn bị tranh luận với cô, kết quả lại không có chỗ dùng đến vì Giản Hàng không nghĩ ra việc phải giành lại khoản thu nhập của những nhà máy gia công kia.


Lúc đó khiến phó tổng Ngô sốt ruột vô cùng, bởi tất cả khoản chi tiêu của bộ phận số Bốn đã bị cắt giảm, còn phải tự phụ trách tiền lương cho nhân viên, cô mà không giành lại những khoản thu khác, bộ phận số Bốn gần như sẽ đi vào ngõ cụt.


Tần Mặc Lĩnh cầm ly của mình đi rót nước, đưa đến bên miệng cô.


Giản Hàng không từ chối, cô uống vài ngụm. Cô nhìn anh, “Nếu như em không phát hiện ra phần thu nhập này thì sao?”


Tần Mặc Lĩnh cũng uống vài ngụm nước, “Anh định sau khi kí kết thỏa thuận xong sẽ nhắc em.”


Anh chỉ lên bàn, “Tất cả những đơn đặt hàng của nhà máy gia công thuộc bộ phận số bốn đều ở đó, anh đặc biệt in ra cho em. Nếu anh đưa những thứ này cho em rồi, em còn không đoán được là có ý gì hay sao?”


Giản Hàng khẽ cúi người, cầm tập tài liệu qua.


Tần Mặc Lĩnh đứng bên cạnh cô, “Em là giám đốc của bộ phận số Bốn, không thể chỉ giới hạn trong khoản chi tiêu eo hẹp được. Em có tiết kiệm thế nào thì có thể để thêm được bao nhiêu? Vẫn phải mở rộng thêm nguồn thu.”


Giản Hàng nghiêm túc gật đầu.


Hôm nay Tần Mặc Lĩnh nói nhiều thêm vài câu, “Bây giờ em có quyền nhân sự tuyệt đối, nhưng cũng chỉ là quyền hạn trên bề nổi mà thôi, nếu như mấy người trong ban lãnh đạo cấp cao muốn chèn ép em, rất đơn giản, chỉ cần hạ lương tuyển dụng xuống mức thấp nhất, em sẽ không tuyển được nhân viên phù hợp. Nếu muốn cắt giảm nhân sự, họ sẽ cắt giảm lương nhân viên, em cũng sẽ không giữ được người ở lại.”


“Bây giờ bộ phận số Bốn tự phụ trách khoản lương cho nhân viên, vậy thì nên điều chỉnh nhân sự ra sao, tổ chức đội ngũ như thế nào, có những chính sách khích lệ gì, đều sẽ do em quyết định, bên trên không quản được em.”


“Em đến bộ phận số Bốn, anh đã đáp ứng rằng sẽ cho em quyền miễn nhiệm nhân sự tuyệt đối thì nhất định sẽ cho em.”


“Có những quyền hạn này rồi, lại có thêm khoản thu nhập từ gia công, em muốn thu hút các tổ chức mạo hiểm cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.”


Giản Hàng véo lấy viền tập tài liệu, đầu ngón tay khẽ dùng lực. 


Cô đột nhiên xoay người nhìn anh, nhón chân, hôn lên đôi môi anh.


Tần Mặc Lĩnh không chút phòng bị, khẽ lùi về phía sau, “Anh là sếp của em, em đừng có như vậy.”


Giản Hàng cười, lại hôn anh.


Tần Mặc Lĩnh đáp lại cô một chút, không được coi là nhiệt tình. Anh vẫn nhớ rõ câu kia của cô, bảo anh làm tốt cương vị tổng giám đốc của mình.


Giản Hàng không nghịch anh nữa, tiếp tục xem những đơn đặt hàng.


Tần Mặc Lĩnh lại đưa ly nước đến bên miệng cô, “Em mang về từ từ xem.”


Giản Hàng đặt tài liệu xuống, nhận lấy ly nước.


“Hôm qua trước cuộc họp, có phải anh và phó tổng Ngô đã bàn bạc rồi, muốn nhân đây cắt hết chi tiêu của bộ phận số Bốn, bao gồm cả việc từ năm sau trở đi sẽ ngừng chi cấp khoản lương thưởng, chỉ vì để muốn để em lên tiếng giành lại khoản thu nhập từ mảng gia công này?”


“Ừm, mấu chốt là anh cảm thấy dự án của em khả thi. Nếu như không được, chỉ đành đợi đến dự án tiếp theo vậy.”


Tần Mặc Lĩnh nói, “Ban hội đồng quản trị của Lạc Mông không phải là bù nhìn, nếu không động đến lợi ích, họ sẽ để tuỳ em, nhưng một khi dây dưa đến lợi ích rồi, không ai là dễ nói chuyện cả. Cổ đông của Lạc Mông phức tạp, có những cổ đông ẩn danh, anh phải cân bằng lợi ích các phương diện. Có những thứ có thể cho em, nhất định anh sẽ cho, nhưng có những điều có giới hạn, không thể cho được.”


Tần Mặc Lĩnh lại nói một câu ngoài lề, “Em biết ông chủ khi lập nghiệp, sẽ thích tuyển những nhân viên như thế nào không?”


Giản Hàng: “Người có ý tưởng sáng tạo.”


“Vậy sau khi lập nghiệp thành công thì sao?”


“Dùng những người nghe lời.”


“Ừm. Bây giờ em đang không nghe lời, hội đồng quản trị rất không thích điều này.”


“….”


“Cho dù có cho em tất cả quyền hạn, nhưng con đường phía trước vẫn rất khó khăn.”


“Em biết.” Dù có khó khăn hơn đi chăng nữa, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc.


Cô đưa ly nước cho anh.


Tần Mặc Lĩnh đặt ly nước xuống, “Em nói xem hai mươi triệu kia là sao vậy?”


Hai mươi triệu được chuyển vào tài khoản, bộ phận tài chính sẽ lập tức báo cáo với anh.


Giản Hàng nhàn nhạt đáp, “Em gọi vốn đầu tư.”


“Anh biết, trên hợp đồng viết là vốn đầu tư, tổng cộng có sáu mươi triệu, chia làm ba lần chuyển khoản.”


Tần Mặc Lĩnh nhấn mạnh, “Ý anh là, hai mươi triệu kia từ đâu ra.”


Anh phủ định tất cả các loại khả năng mà cô có thể đem ra biện luận, “Công ty đầu tư sẽ không có khả năng chuyển khoản đến trong vòng nửa ngày, còn chưa hiểu rõ được tình hình của bộ phận số Bốn đã chịu đầu tư sáu mươi triệu. Còn những khoản đầu tư của em, cho dù có bán đi, trong vòng một ngày tiền cũng chưa thể về tài khoản được.”


Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Em tìm ai vay tiền vậy?”


Giản Hàng không giấu được nữa, “Phùng Mạch.”


Tần Mặc Lĩnh: “….”


Anh nhìn cô nửa phút đồng hồ, “Em thà vay tiền của Phùng Mạch, cũng không dùng tiền của anh?”


Giản Hàng: “Anh và cô ấy không giống nhau, em vay tiền của cô ấy, có vay có trả, còn trả cả tiền lãi, em dùng rồi cũng sẽ không có gánh nặng tâm lý.”


Tần Mặc Lĩnh chậm rãi gật đầu, nói: “Dùng tiền của anh em sẽ có gánh nặng tâm lý? Vậy em để anh ở lại biệt thự, còn em về chung cư của mình, em không có gánh nặng tâm lý sao?”


Giản Hàng: “….”


“Anh là chồng của em, không phải là bạn trai.”


Giản Hàng: “Em biết.” Với hoàn cảnh trưởng thành của anh, khiến anh không thể đồng cảm, không thể hiểu được cô, cô cũng không trách anh.


“Anh thấy em cũng quên việc anh là chồng em từ sớm rồi. Em trở về ngẫm nghĩ một chút đi.” Tần Mặc Lĩnh nắm lấy bả vai cô, nửa ôm cô, đẩy cô ra ngoài, “Ngẫm nghĩ xong rồi thì đến văn phòng của anh sau.”


Có đến phòng làm việc của anh hay không cũng không sao, dù sao cô chỉ phụ trách báo cáo công việc của mình cho phó tổng Ngô.


Người có thể rời đi, nhưng không thể không đem theo tài liệu được.


Giản Hàng giơ tay muốn lấy bản báo cáo các đơn đặt hàng, lại bị anh đẩy qua, không với tới, “Ấy, anh đừng có đẩy em, em còn chưa lấy tài liệu.”


“Ngẫm nghĩ xong rồi thì đến lấy.”


Giản Hàng nắm chặt mép bàn, coi như chiếc phao mà bám lấy, không thể để anh cuốn đi được. Nhưng đáng hận không thể đấu lại được với sức lực của anh, mặt bàn lại quá trơn, cô không nắm chặt được, sau đó bị anh đẩy về phía trước.


Cô bật cười, giãy giụa cố muốn bắt lấy mép bàn, “Anh đừng đẩy em.”


Tần Mặc Lĩnh không để ý đến cô, đẩy cô về phía cửa.


Không phải anh thực sự muốn đẩy cô ra, nhưng càng nghĩ càng tức, lại không có chỗ nào để phát giận. Anh liếc cô, “Sao em cứ phải giữ mép bàn thế, không biết giữ thứ khác hay sao?”


Ngoài anh ra, bên cạnh Giản Hàng không có thứ gì có thể túm lấy được nữa.


Giản Hàng nhanh chóng phản ứng lại, ở trong lòng anh xoay người, mặt đối mặt, lập tức ôm anh.


Tần Mặc Lĩnh không tiếp tục đẩy cô nữa, thuận thế ôm chặt cô vào lòng.