Sulia liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, tức khắc khóe miệng nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, cô ta vươn ngón tay ngọc ngà nhỏ dài ấn nút nghe máy.
“Anh yêu, anh ở đâu rồi? Sao còn chưa đến! Để người ta một mình chờ anh chán muốn chết!” Giọng nói của Sulia ỏn ẻn mềm mại vô cùng, dường như không một người đàn ông nào có thể kháng cự được.
Người đẹp băng lãnh vậy mà cũng có lúc như một cô gái nhỏ vậy! Thấy cô ta thay đổi thì Mai Thùy Hân bỗng có một cảm giác vô cùng hiếu kỳ đối với người ở đầu bên kia.
“Cái gì? Bảo em đoán xem anh đang ở đâu à? Ghét thật mà, sao người ta đoán được ở đâu cơ chứ!” Cái miệng nhỏ đỏ au của Sulia bỗng chu lên: “Không phải anh vẫn chưa đi đó chứ?”
Mai Thùy Hân âm thầm bĩu môi ở trong lòng, yêu đương chính là kiểu nhàm chán, buồn nôn thế đấy! Ầy, ngôi sao lớn cũng chẳng ngoại lệ!
“Bé cưng, em chẳng có lòng tin gì với anh cả!” Giọng nam bên kia đầu điện thoại vừa trầm thấp vừa quyến rũ.
Ồ? Không đúng? Hình như giọng nói truyền từ phía sau lưng cô đến. Mai Thùy Hân cùng Sulia đồng thời xoay người lại.
Một bóng người cao lớn xuất hiện. Hắn cao ít nhất cũng xấp xỉ mét chín, trên người đang mặc một thân âu phục Armani màu đen vừa khít cơ thể, tôn vẻ đẹp trai kia lên tựa như thiên thần. Ngũ quan hoàn mỹ, con ngươi sâu hút mê người, cho dù đang treo nụ cười trên mặt nhưng vẫn không thể che lấp được sự ác liệt cùng ngang ngược nơi đáy mắt. Đôi chân thẳng tắp thon dài cứ tùy ý đứng tại chỗ đã tỏa ra khí thế quý tộc sang trọng khiếp người.
Trong lòng Mai Thùy Hân bỗng có chút hồi hộp, tại sao tổng giám đốc Trịnh này lại quen mắt thế nhỉ?
Nhưng ngay lập tức cô lắc lắc đầu xóa tan ảo giác của bản thân. Hắn là tổng giám đốc tài phiệt ngồi tít trên cao, còn cô chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ trong một gia đình phá sản bình thường mà thôi, sao cô có thể biết hắn được cơ chứ?
Trịnh Thiên Ngọc cong khóe miệng lên nở nụ cười tà ác, hắn tiến lên một bước đến cạnh Mai Thùy Hân: “Danh thiếp của tôi có dễ dùng không?”
Một luồng áp lực to lớn phả thẳng vào mặt khiến Mai Thùy Hân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, là hắn! Là gã đàn ông ngồi trong xe đêm mưa ấy! Lửa giận bất ngờ hừng hực bùng cháy. Ngực của cô vì tức giận mà lên xuống phập phồng, nhưng lại làm hắn phải nghiền ngẫm liếc xuống xem.
“Thiên Ngọc!” Sulia nũng nịu kêu.
“Hửm?” Tuy Trịnh Thiên Ngọc đáp lại một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân.
Ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể đâm xuyên qua đồ phục vụ của mình làm Mai Thùy Hân cảm thấy có chút quẫn bách, đành phải đưa tay lên ôm chặt cơ thể. Cô ghét gã đàn ông này! Tự cho mình là đúng! Hung hăng ngang ngược! Người giàu thất đức!
Trịnh Thiên Ngọc vừa xuất hiện trong nhà hàng đã hấp dẫn được vô số ánh mắt, nhất là mấy cô gái, trong mắt ai ai cũng bắn ra trái tim hồng, mê mẩn chết đi được, suýt chút nữa còn chảy nước miếng! Bọn họ đều quay sang chỉ chỉ trỏ trỏ Sulia: “Thì ra Sulia cặp kè với Trịnh Thiên Ngọc! Hèn gì dạo này cô ta nổi nhanh như thế! Có tập đoàn Trịnh thị làm chỗ dựa cho cô ta, có muốn chìm cũng khó!”
Sulia hài lòng nhận lấy sự ngưỡng mộ người khác dành cho mình, nhưng khi vừa quay đầu lại thì phát hiện ánh nhìn của Trịnh Thiên Ngọc không đặt ở trên người cô ta! Sulia dõi theo ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc, cái gì? Không ngờ hắn đang nhìn chằm chằm cô phục vụ kia!
Sulia đánh giá Mai Thùy Hân từ trên xuống dưới một lần. Trên người cô gái này mặc một bộ đồ phục vụ, vốn dĩ chẳng nhìn ra được vóc dáng như thế nào. Da dẻ đúng là mịn màng trắng ngần, nhưng mặt mày chỉ dừng lại ở mức thanh tú mà thôi, căn bản không phải dạng đẹp đẽ xuất sắc gì khiến người ta phải kinh ngạc cả!
Nhất thời trong lòng Sulia lại dâng lên một sự xem thường, giọng nói lại càng nũng nịu hơn: “Thiên Ngọc, anh biết cô phục vụ này à?”
Cô ta cố ý gằn mạnh ba chữ “cô phục vụ”, đôi mắt to được kẻ viền xinh đẹp đầy tinh tế lộ ra sự khinh bỉ cùng cực khi nhìn chằm chằm về phía Mai Thùy Hân.