CHƯƠNG 230: MỘT VỞ KỊCH HAY
Mai Thùy Hân bị dọa sợ một trận, giãy giụa theo bản năng, đang muốn kêu lên thì đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc trên người anh.
Xoay người lại nhìn, quả nhiên là Trịnh Thiên Ngọc.
Thấy Mai Thùy Hân nhận ra mình, Trịnh Thiên Ngọc vẫn không buông tay, kéo cô lùi lại một góc cua thì mới buông tay ra.
Cổ của Mai Thùy Hân bị anh túm nên hơi đau, có chút tức giận: “Trịnh Thiên Ngọc, anh làm cái gì vậy? Lén la lén lút đi theo tôi làm gì?”
Trịnh Thiên Ngọc thân thể cao lớn nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt sáng quắc: “Mai Thùy Hân, em tại sao muốn đi theo Hướng Nghị Thành? May mà tôi để ý, đến xem thử, nếu không em thật sự sẽ phá hỏng chuyện lớn của tôi rồi!”
“Chuyện lớn gì?” Sự nghi hoặc trong lòng Mai Thùy Hân càng sâu, Hướng Nghị Thành và Bạch Băng Băng, lẽ nào thật sự đều ở trong phòng 3027 sao? Bọn họ ở trong đó làm cái gì? Nhìn bộ dạng của Trịnh Thiên Ngọc hình như là biết rất rõ.
Khóe miệng của Trịnh Thiên Ngọc hơi nhếch lên, nở nụ cười xấu xa: “Lát nữa thì em sẽ biết. Đi, chúng ta trở lại đại sảnh.”
Nhìn thấy nụ cười đó của Trịnh Thiên Ngọc, mặt mày Mai Thùy Hân hơi đỏ lên, loại biểu tình này của Trịnh Thiên Ngọc đại biểu cho điều gì, cô thật sự đã quá quen rồi, buột miệng nói: “Bạch Băng Băng không phải tình nhân của anh sao? Sao lại ở cùng một chỗ với Hướng Nghị Thành?”
Trịnh Thiên Ngọc ngẩng đầu chỉ cười không nói, giơ tay sờ mặt của cô: “Em vậy mà lại hạ nhục phẩm vị của tôi như vậy, thật sự đáng đánh!”
Mai Thùy Hân che hai má nóng bừng của mình lại, ngước lên lườm anh: “Tôi đều nhìn thấy rồi! Hôm đó, cô ta cùng tôi từ trong CLB đi ra, ăn mặc rất sexy.”
“Ha ha, vật nhỏ, em đang ghen sao?” Tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc rất tốt, ôm lấy cô, khóe môi dán lên trên.
Mai Thùy Hân hoảng hốt, dùng sức đẩy anh ra: “Đừng động tay động chân! Hôm nau là lễ đính hôn của anh, anh không tôn trọng tôi, ít nhất cũng nên tôn trọng mình!”
Đôi môi đỏ hồng của cô hé mở, theo tiếng hít thở, truyền đến một mùi hương nhàn nhạt. Trịnh Thiên Ngọc thật sự muốn hung hăng hôn cô gái nhỏ trước mặt này, nhưng thời gian thật sự rất gấp, chỉ đành cắn một chút trên môi cô rồi buông ra: “Đợt lát nữa từ từ thu thập em. Đi, cùng đi đến đại sảnh! Tôi đi thang bộ, em đi thang máy, còn muộn nữa thì sẽ không được xem kịch hay đâu!”
Thấy dáng vẻ đã tính toán được mọi chuyện của Trịnh Thiên Ngọc, Mai Thùy Hân rất hiếu kỳ, người đàn ông này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Lúc Mai Thùy Hân trở lại tầng 1, bầu không khí ở đại sảnh đang lúc cao trào, những nơi nổi tiếng quyền quý đều hòa trộn với nhau, đều đang sử dụng bản lĩnh của mình để xã giao với mọi người.
Tầng 1 căn bản không có chuyện gì! Một màn ca hát, khiêu vũ bình thường đến mức không thể bình thường hơn!
Đang lẩm bẩm trong lòng, tiếng đàn piano trên màn hình LED lớn đột nhiên biến thành hình ảnh của một người đàn ông với người phụ nữ đang quấn lấy nhau.
Trời ạ! Tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc đến ngây người, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn.
Trên màn hình có độ phân giải cao, gương mặt rất rõ ràng, rõ ràng chính là Hướng Nghị Thành và Bạch Băng Băng!