CHƯƠNG 217: DỰA VÀO KIM CHỦ
Trịnh Thiên Ngọc kéo cằm của cô qua, một đôi mắt sắc bén vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ sâu nhất trong mắt của cô, giọng nói lạnh lùng: “Cô mất mặt, chính xác không có liên quan gì tới tôi.”
Nói xong lại hung hăng hất cằm của cô ra, đạp mạnh thắng xe lại: “Xuống xe, đi tìm ân khách của cô đi.”
Ân khách? Đây không phải là từ ngữ chỉ được dùng cho người làm gái hay sao? Trịnh Thiên Ngọc vậy mà lại dùng cái này làm nhục cô. Mai Thùy Hân tức giận đến toàn thân phát run, giật dây an toàn trên người bước xuống xe, hung hăng đóng cửa xe rầm một cái.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần dần đi xa của cô, một bóng lưng nho nhỏ, trên áo khoác có vết bẩn, dưới ánh nắng mặt trời trông rất đáng thương.
Sự tức giận trong mắt Trịnh Thiên Ngọc đã phai nhạt, một góc nào đó trong trái tim lại đau đớn, anh không chút nghĩ ngợi lấy điện thoại di động ra nhấn một dãy số: “Giúp tôi điều tra một chút lai lịch của người phụ nữ hôm nay gây ầm ĩ ở lầu một của HSK là ai, càng nhanh càng tốt.”
Sau khi Mai Thùy Hân về đến nhà mới phát hiện cửa của mình cũng bị người ta tạt mực nước, trên cửa dùng sơn màu đỏ viết chữ “cướp chồng người khác, tiện nhân”.
Mai Thùy Hân thực sự tức giận đến nỗi gan cũng đau, cái người mập mạp kia cô căn bản cũng không quen biết, ai mà biết chồng của cô ta là ai chứ, thật sự là gặp xui xẻo mà.
Lúc đầu cô vẫn rất có hi vọng với công việc ở HSK, kết quả lại làm ầm lên một trận như vậy, tất cả cũng đã tiêu hết rồi.
Tâm trạng của Mai Thùy Hân cực kỳ tồi tệ, cũng không có tâm tình mà tìm kiếm công việc khác, cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy mà trôi qua hai ngày.
Buổi trưa ngày thứ ba, đột nhiên có số điện thoại lạ gọi đến.
“A lô, xin chào.” Mai Thùy Hân buồn bã ỉu xìu nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một chút mới có một giọng nữ rất gian nan mà mở miệng: “Mai Thùy Hân, là do tôi làm việc quá xúc động, cô thu tay lại đi, chúng ta đừng đấu nhau nữa có được không.”
Giọng nói này hình như có chút quen tai, nhưng cô ta đang nói cái gì thì Mai Thùy Hân lại hoàn toàn nghe không hiểu: “Cô… cho hỏi cô là ai?”
“Tôi là Lương Noãn Tâm.”
Lương Noãn Tâm? Mai Thùy Hân lại càng không giải thích được, gần đây cô với Lương Noãn Tâm cũng đâu có gặp nhau đâu?
“A, xin chào, lúc nãy cô nói cái gì, tôi nghe không hiểu.” Mai Thùy Hân nói, trong đầu lại dường như đang suy nghĩ ra cái gì đó.
Hình như là Lương Noãn Tâm đang khóc: “Mai Thùy Hân, chắc chắn là cô cảm thấy tôi tìm người tạt mực cô, quấy rối công việc của cô rất độc ác nhỉ? Nhưng cô cứ đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ đi, Hoàng Kiên kéo dài tới năm năm mới cưới tôi vào nhà, mới kết hôn được ba tháng mà lại có tin tức hẹn hò với cô ở thành phố C. Tôi biết trong lòng của anh ấy chưa từng quên cô, nhưng mà con của chúng tôi cũng đã năm tuổi rồi, cô chặn ngang một chân như vậy thì tính là gì? Phụ nữ tội tình gì phải làm khó phụ nữ?”
A… hóa ra người phụ nữ mập mạp ngày hôm đó là do Lương Noãn Tâm tìm tới, Mai Thùy Hân thật sự bội phục cô gái này lại chơi liều, cô ta vẫn đang ở thành phố A, nhưng lại có thể điều tra chuyện của cô cặn kẽ như vậy.
Mai Thùy Hân hít một hơi: “Cô hiểu lầm rồi, tôi với đàn anh Hoàng cũng chỉ trùng hợp gặp nhau mà thôi, uống trà ôn lại chuyện cũ, cũng không biết phóng viên của tòa soạn nào lại xấu xa như vậy, vậy mà lại dùng tiêu đề kia tung tin đồn nhảm.”
Làm người bị hại, Mai Thùy Hân đã tự hỏi giọng nói của mình cũng được tính rất ôn hòa, kết quả Lương Noãn Tâm lại xù lông lên: “Đàn anh Hoàng! Mai Thùy Hân! Cô có thể đừng dùng cách xưng hô đó để gọi chồng của tôi có được không! Cô đã là một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi rồi, cô còn giả vờ vô tội cái gì, giả vờ ngây thơ cái gì nữa!”
Âm thanh cuồng loạn, tràn đầy tuyệt vọng và thống khổ.
Mai Thùy Hân đột nhiên lại cảm thấy rất thương hại cô ta, vì một chữ tình mà lại quét sạch hết trí thức của người có văn hóa, tôn nghiêm cũng hoàn toàn không có!
Cô đè xuống bực bội trong lòng, cố gắng làm cho lời nói tốt đẹp: “Tôi cũng chỉ là quen thuộc với xưng hô như vậy, nếu khiến cô cảm thấy không thoải mái thì sau này tôi sẽ gọi anh ấy là Trần Hoàng Kiên.”
Sự giận dữ của Lương Noãn Tâm vẫn còn chưa biến mất: “Mai Thùy Hân, tôi biết cô ỷ vào chỗ dựa của kim chủ như Trịnh Thiên Ngọc, có thể hô mưa gọi gió ở thành phố C. Rốt cuộc là cô đã dùng thủ đoạn không cần mặt mũi gì để hai người đàn ông đều khăng khăng cố chấp với cô như vậy? Trịnh Thiên Ngọc cho người phá văn phòng của tôi, còn tuyên bố nếu như tôi không xin lỗi cô thì sẽ tạt axit lên mặt của tôi, rốt cuộc cô đã bán thân bao lâu rồi mới để cho một người tổng giám đốc tàn nhẫn vô tình quan tâm như vậy.”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta đã có chút điên cuồng, lại vừa cười vừa khóc: “Mai Thùy Hân, xem như cô lợi hại, cả nhà của chúng tôi đều trong giới chính trị, đấu không lại với những người thô lỗ như cô. Hôm nay tôi sẽ bồi tội với cô, cô đại nhân đại lượng giúp tôi cầu xin tha thứ ở trước mặt Trịnh Thiên Ngọc, để anh ta bỏ qua cho tôi đi.”
Tay cầm di động của Mai Thùy Hân run rẩy giật giật, Trịnh Thiên Ngọc, là Trịnh Thiên Ngọc đã ép Lương Noãn Tâm đến xin lỗi…
Ngày hôm đó anh ở trong xe vũ nhục cô như vậy, nhưng xoay người lại ra mặt cho cô, rốt cuộc là anh có mấy trái tim, đến cùng thì trái tim nào mới là thật?
Thấy Mai Thùy Hân không nói lời nào, Lương Noãn Tâm vội vã muốn cúp điện thoại: “Mai Thùy Hân, cô không nói thì chính là đồng ý rồi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô đừng quyến rũ Hoàng Kiên nhà tôi nữa, tôi cũng sẽ không động tới cô.”
Nói xong liền cúp điện thoại.