CHƯƠNG 211: VẪN NHƯ NĂM ĐÓ
Trạm xe buýt ở cửa bệnh viên vô cùng đông đúc, Mai Thùy Hân đờ đẫn đứng trong dòng người, chen mấy lần cũng không chen lên được.
Thôi, đi bộ vậy, đúng lúc có thể để cô sắp xếp mấy cái suy nghĩ lung tung một chút.
Mai Thùy Hân theo lối đi bộ chậm rãi đi lên trước, cô cảm thấy vô cùng tủi thân, vô cùng khuất nhục.
Trịnh Thiên Ngọc như vậy, xem là cái gì? Tại sao cô phải bị coi thường, vì sao không ngăn được sự hấp dẫn của anh?
Tư Hàn thật sự là con của cô sao? Nếu như đúng, cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng thằng bé hay không? Nếu như có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Tư Hàn, nghe giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của thằng bé gọi “Mẹ”, đó chắc chắn là niềm hạnh phúc nhất trên thế giới này đi?
“Này! Chuyện gì thế! Cô đang làm gì vậy!” Một tiếng quát to cắt đứt suy nghĩ của cô.
Kinh ngạc ngước mắt, Mai Thùy Hân phát hiện bên đường có một người đàn ông cao lớn đang khiêng một cái camera đi phỏng vấn, xung quanh một đám người như viên chức chính phủ, đang vây quanh một người đàn ông áo đen đưa lưng về phía cô.
Không xong, cô không cẩn thận xông vào màn ảnh phỏng vấn đầu đường rồi!
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không chú ý!” Mai Thùy Hân vội vàng xin lỗi, ngượng ngùng né sang bên cạnh, muốn rời khỏi màn ảnh.
Người đàn ông áo đen đột nhiên xoay người, một cặp mắt màu hổ phách, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của Mai Thùy Hân.
“Thùy Hân!” “Đàn anh!”
Hai người không hẹn mà cùng kêu lên, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều có chút ngây ra.
Mai Thùy Hân nhìn Trần Hoàng Kiên, trong lòng hung hăng đau một cái. Thời gian năm năm phủ lên người anh một lớp phong sương, lại mài khí chất ôn hòa của anh càng thêm xuất chúng, nho nhã ga lăng, vẫn như năm đó.
Nhân viên xung quanh cũng hai mặt nhìn nhau, không biết người phụ nữ đột nhiên lọt vào màn ảnh này có lai lịch gì, lại có thể khiến cho viện trưởng Trần kín đáo nội liễm kích động đến môi cũng run nhè nhẹ.
“Thùy Hân, em đã đi đâu?” Vừa mở miệng, Trần Hoàng Kiên đã hỏi câu này, Giọng nói không kìm được run rẩy, là nỗi đau ngấm ngầm chịu đựng và nhịp tim đập mạnh.
Năm năm này, anh ta đã âm thầm đi tìm cô rất nhiều lần, nhưng vẫn không có được tin tức của cô.
Khi anh ta từ bỏ hy vọng, quyết định quyết tâm sống thật tốt với Lương Noãn Tâm, cô lại xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Mai Thùy Hân dừng lại trên khuôn mặt Trần Hoàng Kiên một lúc lâu, trong lòng tràn đầy sự vui vẻ nhàn nhạt khi gặp lại bạn cũ: “Em đến nước Mỹ. Vừa về không lâu.”
“Phỏng vấn hôm nay đến đây thôi, mọi người về trước đi!” Trần Hoàng Kiên ôn hòa nói, ngữ điệu bình thản, lại có sự uy nghiêm khiến người ta không kháng cự được.
Đoàn người toàn bộ tản ra. Người đến người đi trên đường, chỉ còn hai người Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân.
“Em kết hôn chưa?” “Anh kết hôn chưa?”
Hai người lại đồng thời mở miệng.
Ký ức quen thuộc lại ùa về, Mai Thùy Hân cong hai mắt cười sáng lạn với Trần Hoàng Kiên. Mọi thứ giống như không có gì thay đổi, anh vẫn là Đàn anh nho nhã ôn hòa năm đó, nhìn mặt anh, bọn họ sẽ có một loại cảm giác ấm áp.
“Em vẫn độc thân.” Trịnh Thiên Ngọc rất tự nhiên theo bước chân của Trần Hoàng Kiên đi lên trước.
Trần Hoàng Kiên quay đầu liếc nhìn cô một cái, nhếch khóe miệng: “Ba tháng trước anh vừa kết hôn với Lương Noãn Tâm.”
Trong lòng Mai Thùy Hân hơi động một chút: “Năm năm trước, sau khi hai người đính hôn, không phải Noãn Tâm đã mang thai sao?”
Cô hỏi rất hàm súc, Trần Hoàng Kiên lại có thể nghe hiểu được: “Con trai sắp năm tuổi rồi. Nhưng ba tháng trước anh mới chính thức kết hôn với Noãn Tâm.”
Anh nghiêng đầu tìm kiếm ánh mắt của cô, ánh mắt vừa tiếp xúc, lại như điện giật né ra.
Anh đã không còn tư cách. Anh đợi cô năm năm, chậm chạp không muốn kết hôn với Lương Noãn Tâm. Cuối cùng hết hy vọng, rốt cuộc sau tháng thứ ba kết hôn với Noãn Tâm, cô lại cứ thế xuất hiện.
Vận mệnh, có đôi khi chính là trêu ngươi như thế.
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Mai Thùy Hân không hiểu chột dạ, thuận miệng tìm chủ đề: “Vừa rồi nghe bọn họ gọi anh là viện trưởng? Anh không phải là viện trưởng của bệnh viện chứ?” Cô chỉ chỉ bệnh viện kiến trúc nguy nga cách đó không xa.
Trần Hoàng Kiên bị cô chọc cười: “Đương nhiên không phải. Anh là viện trưởng tòa án thành phố A. Hôm nay đến thành phố C điều tra nghiên cứu. Nào đâu biết đúng lúc gặp phải em.”
Thì ra anh đã chuyển đến thành phố A. Khó trách lâu như vậy không phát hiện tin tức của anh.
Mắt Mai Thùy Hân khép hờ, sự chán nản trong lời nói của anh quá rõ ràng. Làm cho cô có chút đau khổ.
“Thùy Hân, bây giờ em có rảnh không? Chúng ta đến quán trà ngồi một lúc? Hôm nay thật sự quá trùng hợp.” Trần Hoàng Kiên mỉm cười trưng cầu ý kiến của cô, lời nói nhẹ nhàng, làm cho người ta như tắm gió xuân.
Mai Thùy Hân gật gật đầu: “Được.”
Cô là chủ nhà, cô nên mời khách.
Hai người đi vào quán trà, hỏi thăm cuộc sống trong năm năm của nhau, Mai Thùy Hân miêu tả đại khái cuộc sống ở Mỹ của mình một lần, Trần Hoàng Kiên nghe thấy lại vừa đau lòng vừa thương xót.
Cô là một người con gái, dựa vào 2000 đô, lưu lạc với Mỹ năm năm, còn lấy được hai bằng đại học, sự khó khăn và đau khổ trong đó, không nói cũng hiểu.
“Thùy Hân, em quá khổ!” Trần Hoàng Kiên cảm khái nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng và thương xót.
Mai Thùy Hân bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, ngượng ngừng cười cười: “Bạn học của em cũng có rất nhiều người như vậy. Cuộc sống vừa làm vừa học thật ra cũng không khổ như vậy.”
Trong góc quán trà, hai người đàn ông thập thò, nhắm thẳng vào Trần Hoàng Kiên và Mai Thùy Hân, nhẹ nhàng ấn nút chụp.