CHƯƠNG 183: TRÊN ĐẤT ĐẦY TÀN THUỐC
Thời gian như nước chảy, ngày mai chính là hôn lễ của Cẩm Tâm. Buổi tối, Mai Thuỳ Hân in một bản quá trình buổi lễ kết hôn ra rồi đọc một lượt.
Cẩm Tâm và Bùi Tuấn mời nhân viên hôn lễ chuyên nghiệp đi cùng khắp thành phố, Mai Thuỳ Hân là phù dâu chính, chỉ cần nhớ giúp cô dâu lấy hoa cưới và nhẫn cưới, bất cứ lúc nào cũng để ý đến lớp trang điểm của cô dâu là được, ngay cả lì xì cũng không cần phụ trách, vẫn tương đối nhàn nhã.
Đọc xong toàn bộ quá trình cũng đã gần mười một giờ, Mai Thuỳ Hân tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai cô phải dậy sớm đến nhà Cẩm Tâm trang điểm cùng cô ấy nên tối phải ngủ sớm một chút.
Khi đi đến bên giường chuẩn bị kéo rèm, Mai Thuỳ Hân lơ đãng nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe SUV màu đen dưới bóng cây lầu một.
Rèm đã kéo được một nửa, trong lòng Mai Thuỳ Hân nảy lên, lại kéo rèm ra, nhìn kỹ người đàn ông đó vài lần.
Sao lại… nhìn có phần giống Trịnh Thiên Ngọc?
Đốm lửa đỏ chớp tắt, cô ở bên này cố gắng mở to mắt muốn nhìn cho rõ, bên kia, người đàn ông ấy không biết là đi vứt tàn thuốc hay đứng mệt rồi nên đổi tư thế, bước lên trước một bước rồi cơ thể hoàn toàn ẩn dưới bóng cây.
Mai Thuỳ Hân càng nhìn càng sinh nghi, hình dáng chiếc xe đó sao lại giống xe Trịnh Thiên Ngọc thế? Còn người đàn ông đó, dáng người cao cao, tư thế kiêu ngạo khi đứng đó cũng vô cùng giống Trịnh Thiên Ngọc!
Lẽ nào thật sự là anh? Anh đến làm gì? Nửa đêm rồi anh còn đứng dưới lầu nhà cô, là biểu diễn màn kịch yêu thầm hay bắt gian?
Mai Thuỳ Hân nghĩ mãi không ra. Cô kéo rèm cửa lại nằm lên giường một lát vẫn thấy khó chịu như có hàng trăm móng vuốt cào lấy trái tim, dứt khoát mặc quần áo, rón rén ra khỏi cửa nhà, cô phải đi tìm hiểu ngọn ngành.
Đi vào thang máy, chiếc gương trong thang máy soi chiếu bóng hình cô, Mai Thuỳ Hân nhìn, bản thân cô cũng suýt thì ghét bỏ phát khóc.
Dáng vẻ lén lén lút lút, trên mặt lại còn mang theo nụ cười ngớ ngẩn mừng rỡ!
Mai Thuỳ Hân xoa mặt mình, cô chỉ đi xuống kiểm chứng ánh mắt của mình chút thôi, vì sao trên mặt lại có nụ cười vui mừng như thế?
Thang máy rất nhanh, vốn tầng cô ở cũng không cao, chẳng mấy chốc đã tới lầu một.
Mai Thuỳ Hân núp ở cửa trong sảnh nhìn ra ngoài, chuyện gì xảy ra? Căn bản không có bóng dáng chiếc xe SUV?! Dưới bóng cây trống không, làm gì có xe nào? Lấy đâu ra người đàn ông nào?
Lẽ nào vừa nãy là cô hoa mắt? Mai Thuỳ Hân ra sức xoa mắt mình, vẫn không có gì, chỉ có gió đêm thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Trong nháy mắt, Mai Thuỳ Hân vô cùng thất vọng. Dường như nhặt được một khoản tiền lớn, vui mừng hớn hở đến ngân hàng để đổi thì lại nghe người ta thông báo, đều là tiền giả!
Thất vọng, uể oải, cảm thấy bản thân vừa ngu xuẩn vừa đáng thương, đời người mãi mãi sẽ không thành công nữa… Toàn thân Mai Thuỳ Hân tràn ngập năng lượng tiêu cực, thần xui quỷ khiến thế nào lại đi đến ven đường.
Lúc này cô đã hoàn toàn không còn bất kỳ suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn gió đêm lạnh giá thổi cho suy nghĩ rối bời của mình tỉnh táo một chút.
Bên đường, nơi xe SUV vừa đỗ lúc nãy, trên mặt đất đầy tàn thuốc… So sánh với nền đất xung quanh được quét dọn sạch sẽ thì vô cùng rõ ràng, nhìn thấy mà giật mình.
Bước chân Mai Thuỳ Hân bỗng dừng lại, cô nhìn chằm chằm tàn thuốc trên đất, nước mắt bỗng tuôn rơi.
Anh đến rồi! Anh thật sự đến rồi! Không phải cô hoa mắt tâm thần! Trịnh Thiên Ngọc vừa nãy đã dừng ở đây, dừng ở dưới lầu nhà cô!
Mai Thuỳ Hân muốn cười nhưng nước mắt lại càng tuôn rơi ồ ạt…