CHƯƠNG 172: KHÔNG CÓ MỤC ĐÍCH
Nhìn thấy Hướng Như Lan quay lại, Mai Thùy Hân cuối cùng cũng thở phào. Lúc này mới phát hiện lòng bàn tay của mình toàn mồ hôi.
“Như Lan, môi của cô làm sao vậy?” Môi của Hướng Như Lan hình như bị rách da, có một chỗ còn rơm rớm máu, thấy có chút yêu dị.
Nụ cười của Hướng Như Lan càng trở nên rực rỡ: “Ồ, không sao, vừa rồi không cẩn thận đụng vào cánh cửa, răng cắn phải nên bị rách da môi thôi.”
Nói xong vấn đề môi, hai người cũng không nói gì với nhau nữa, bầu không khí ngại ngùng khiến người ta khó chịu.
Mai Thùy Hân đã không còn tâm tình Spa nữa rồi, liền tùy tiện tìm một cái cớ: “Như Lan, tôi còn có chút việc, muốn đi trước. Xin lỗi nha.”
Hướng Như Lan cũng mặc xong áo choàng đứng dậy: “Cùng đi đi. Tôi vừa hay cũng có chút việc.”
Hai người vừa thay quần áo vừa nói chuyện.
“Tiểu Hân, nhà cô ở đâu? Cách đây có xa không?” Hướng Như Lan hỏi rất tùy ý.
“Không tính là xa, bên phía đường Kim An.” Mai Thùy Hân mỉm cười nói.
“Bên phía đường Kim An? Là tiểu khu Phỉ Vi Cư sao?”
“Ừm, phải! Cô làm sao biết?” Mai Thùy Hân có chút kỳ lạ. Nơi ở của cô, người biết không nhiều. Cô ở thành phố C cũng không có bạn bè.
“Lần trước Cẩm Tâm nhờ tôi tìm giúp chung cư, thì ra chính là tìm cho cô!” Trong mắt của Hướng Như Lan lóe lên một tia kỳ lạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân.
“A, thế sao? Thì ra là cô tìm giúp, vậy tôi thật sự phải cảm ơn cô rồi!” Mai Thùy Hân chân thành nói: “Spa hôm nay tôi trả cho, để tỏ lòng cảm ơn.”
“Ha ha, cô quá khách khí rồi! Không cần không cần, tôi quẹt thẻ của Thiên Ngọc, thanh toán vô hạn, quẹt nhiều còn được tích điểm. Loại chuyện chăm sóc nhan sắc này, vốn làm vì đàn ông, đương nhiên phải tiêu tiền của đàn ông!”
Lồng ngực của Mai Thùy Hân siết chặt lại, cô không biết nên đáp lại lời của Hướng Như Lan như thế nào nữa.
Hướng Như Lan liếc nhìn cô: “Sao thế, Tiểu Hân, cô có cảm thấy ngực có chút râm ran, tưng tức không?”
Mai Thùy Hân cảm nhận một chút, thật sự không có cảm giác như lời cô ta nói. Cô liền thành thật lắc đầu.
“Có khả năng cô làm lần đầu cho nên còn chưa có hiệu quả, làm thêm vài lần sẽ cảm thấy được. Loại cảm giác râm ran này sẽ giúp cho cái đó lớn lên.” Hướng Như Lan thần bí ghé sát bên tai của Mai Thùy Hân nói: “Tôi làm ở đây mấy lần thì thấy rõ ràng, Thiên Ngọc thích nơi đó…”
Từng từ từng câu đều khiến lồng ngực của Mai Thùy Hân đau đớn.
Móng tay châm vào lòng bàn tay nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn ở chỗ đó. Tất cả đều bị đau đớn nơi lồng ngực che lấp.
Trịnh Thiên Ngọc, anh coi cô là cái gì? Bên này hứa sau ba tháng sẽ chia tay, bên kia lại ngọt ngào bàn chuyện cưới hỏi với Hướng Như Lan.
Thì ra cô luôn là đứa ngốc, bị anh quay cho mòng mòng mà không biết gì!
Sau khi tách khỏi Hướng Như Lan, Mai Thùy Hân không có bắt xe mà cứ đi bộ dọc theo con đường, đi không có mục đích…
Không biết đã đi được bao lâu, mãi đến khi sắc trời càng lúc càng tối lại, người đi người càng ngày càng ít, chân của cô cũng đau rát thì cô mới vẫy tay gọi xe.
“Cô ơi, cô đi đâu?” Bác tài thấy có chút kỳ lạ, cô gái xinh đẹp như thế này hiển nhiên đã chịu phải đả kích nặng nề nào đó, sắc mặt tái nhợt.
Mai Thùy Hân dựa đầu vào cửa xe, thất thần nhìn vào sắc đêm bên ngoài.
Đi đâu? Cô không muốn về đó, trong phòng ngủ của căn hộ đó, chỗ nào cũng có hơi thở của Trịnh Thiên Ngọc.
Từ ban công đến phòng ngủ, rồi đến phòng bếp, nhà vệ sinh, chỗ nào cũng có dấu tích của anh. Bây giờ trở về, cô thật sự không có cách nào đối mặt.
“Đến khách sạn gần nhất.” Mai Thùy Hân mệt mỏi mở miệng, không có sức nói nhiều thêm một câu.
Đằng sau xe taxi, có một chiếc xe màu trắng đang bám theo với khoảng cách không xa không gần, cùng chiếc taxi hòa vào dòng xe cộ…