CHƯƠNG 148: TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Mai Thùy Hân mới lấy điện thoại gọi cho ban điều hành của Trịnh thị.
Nghe được đầu dây bên kia là âm thanh của thư ký Trương, Mai Thùy Hân mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chào thư ký Trương, tôi là Mai Thùy Hân của công ty Gia Ưng, hôm nay lúc đến công ty của mọi người, tôi có một bản kế hoạch đã để quên trong văn phòng của tổng giám đốc Trịnh, có thể phiền cô giúp tôi lấy nó để dưới quầy lễ tân được không, lát nữa tôi sẽ qua lấy.”
Thư ký Trương có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng đồng ý: “Được rồi, tôi sẽ gửi nó xuống quầy tiếp tân, cô trực tiếp đến lấy là được rồi.”
Mai Thùy Hân liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cô, gây thêm phiền phức cho cô rồi.”
“Không có gì đâu, thuận tay mà thôi.” Thư ký Trương nói xong, sau đó tắt điện thoại.
Oh yeah! Kế hoạch có hiệu quả rồi! Cô có thể đi thẳng đến quầy tiếp tân ở đại sảnh lầu một để lấy bản kế hoạch, không cần phải gặp mặt với Trịnh Thiên Ngọc!
Nụ cười trên mặt của Mai Thùy Hân vẫn chưa tan, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên: “Alo, xin chào.” Tâm trạng Mai Thùy Hân rất tốt mà nhận điện thoại.
Giọng nói của thư ký Trương truyền vào trong tai: “Cô Mai, tổng giám đốc Trịnh nói để cô tự mình đến lấy bản kế hoạch.”
Mai Thùy Hân trợn tròn mắt, cà lăm nói: “Cô nói…Trịnh…tổng giám đốc Trịnh…kêu tôi…đến văn phòng của anh ta lấy bản kế hoạch?”
“Ừm, tổng giám đốc Trịnh còn mấy vấn đề muốn nói với cô.”
“Nói với tôi!” Nói cái đầu anh ta! Mai Thùy Hân tức giận đến muốn mắng người, Trịnh Thiên Ngọc có ý gì, đây không phải là rất rõ ràng ư!
Để điện thoại xuống, Mai Thùy Hân buồn rầu đưa tay bứt tóc.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Làm sao mới có thể thoát khỏi phòng làm việc của Trịnh Thiên Ngọc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không nghĩ ra cách gì.
Cuối cùng nghĩ đến sắp tan việc luôn. Tối nay nhất định phải chuẩn bị tốt bản kế hoạch, còn phải dùng cho cuộc họp ngày mai.
Mai Thùy Hân đành phải lê bước chân nặng nề hướng về phía Trịnh Thị, chỉ mong Trịnh Thiên Ngọc đã tan làm rồi! A Di Đà Phật, thượng đế phù hộ.
Đến trước cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Ngọc, vừa vặn trông thấy thư ký Trương đi tới, Mai Thùy Hân thấp thỏm hỏi: “Thư ký Trương, tổng giám đốc Trịnh đã tan làm chưa?”
Thư ký Trương kỳ quái liếc nhìn cô: “Cô Mai, tổng giám đốc Trịnh có chuyện muốn nói với cô, sao lại có thể tan làm sớm được?”
Nhìn thấy sắc mặt nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân trắng bệnh, cô ta cho rằng là do Mai Thùy Hân đang căng thẳng cười an ủi cô: “Cô Mai không cần lo lắng đâu, hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Trịnh cực kỳ tốt, rất dễ nói chuyện.”
Tâm trạng của tổng giám đốc Trịnh tốt, thế nhưng tâm trạng của cô không không có tốt đâu.
Mai Thùy Hân yên lặng thở dài trong lòng, đưa tay gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Thiên Ngọc.
Bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc: “Vào đi.”
Cánh cửa được mở ra bởi thiết bị điều khiển từ xa, Mai Thùy Hân đứng ở cửa, chỉ cảm thấy chân nặng nề như chì.
“Lề mề cái gì! Có còn muốn lấy bản kế hoạch của cô hay không?” Trịnh Thiên Ngọc đang ngồi trên ghế ở phía sau bàn làm việc, trên mặt vốn đang nở nụ cười, bởi vì động tác này của một mà lạnh xuống.
Mai Thùy Hân không đi vào, cô đứng ở cửa, cứ đứng vịnn lấy cánh cửa không cho cửa đóng lại: “Tổng giám đốc Trịnh, bản kế hoạch ở đâu? Làm phiền anh đưa cho tôi đi, được không?”
Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm cánh tay đang giữ cửa của cô, trêu tức nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô là người đầu tiên dám sai khiến tôi ở Trịnh thị này.”
Mai Thùy Hân im lặng rơi nước mắt giàn giụa.
“Vào đây đi, nếu cô cứ đứng ở cửa thì tôi sẽ đem đốt bảng kế này.” Một tay Trịnh Thiên Ngọc cầm bảng kế hoạch của cô, một cái tay khác đang thảy thảy cái bật lửa, làm bộ như muốn đốt bảng kế hoạch.
“Này, đừng mà.” Mai Thùy Hân gấp gáp, loại người như Trịnh Thiên Ngọc này thì cái gì cũng có thể làm được.
Cô cuống quýt chạy đến phía Trịnh Thiên Ngọc, cánh cửa ở sau lưng cô vô thức đóng lại.
“Tổng giám đốc Trịnh, trả bảng kế hoạch cho tôi đi.” Giọng nói của Mai Thùy Hân cực kỳ khẩn thiết.
Khóe miệng Trịnh Thiên Ngọc lộ ra một nụ cười tà khí: “Trả lại cho cô? Vậy tôi có lợi ích gì không?”
Lại tới nữa rồi đó! Mai Thùy Hân thật sự rất muốn hung hăng cắn anh một cái.
Tại sao vừa gặp phải Trịnh Thiên Ngọc, cô liền có một loại cảm giác bất lực, căn bản là không thể dùng cách bình thường để giao tiếp với anh được.
Trịnh Thiên Ngọc ngồi tại chỗ mà nhìn gương mặt Mai Thùy Hân tức giận đến đỏ bừng, tâm trạng lại tốt hơn.
Nhìn thấy cô, đùa giỡn với cô cô, thật sự là một niềm vui vô tận.
“Mai Thùy Hân, cô có mười giây để trả lời câu hỏi của tôi.” Trịnh Thiên Ngọc cầm bản hợp đồng trong tay, cái bật lửa bên tay kia đang nhấp nháy ánh lửa.
Mai Thùy Hân cắn răng nghiến lợi nhìn anh.
“Một, hai, ba…” Trịnh Thiên Ngọc đã bắt đầu đếm.
Mai Thùy Hân gấp gáp đến nỗi thốt ra: “Từ từ đã, anh muốn lợi ích gì?”
Trịnh Thiên Ngọc đắc ý ném bản kế hoạch lên bàn, trên gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười của ác ma: “Tối nay đi ăn cơm với tôi.”
Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Mai Thùy Hân hung dữ mắng trong lòng, ngoài miệng lại không thể không đáp qua loa: “Hôm nay tôi phải tăng ca, không phải đã nói là thứ bảy sẽ hẹn hò sao? Lúc đó…ăn cũng không muộn đâu.”
Nghe Mai Thùy Hân chủ động nhắc đến chuyện thứ bảy hẹn hò, tâm trạng của Trịnh Thiên Ngọc lại vô cùng tốt.
Nụ cười sâu hơn mấy phần, trong mắt như có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt: “Hôm nay vẫn còn khá ngoan, còn nhớ rõ thứ bảy này có cuộc hẹn.” Giọng nói của anh thân mật như vậy, phảng phất như giữa anh và cô chưa hề có năm năm cách xa.
Tất cả như lại trở về hình dáng ban đầu.
Nhưng đây không phải là điều mà Mai Thùy Hân muốn, bây giờ cô mới phát hiện, lựa chọn trở về nước, trở về thành phố C của mình có lẽ thật sự đã sai rồi.
Thấy ánh mắt của Mai Thùy Hân không chuyển động, Trịnh Thiên Ngọc ngoắc ngoắc ngón cái với cô: “Lại đây.”
Mai Thùy Hân nâng lên cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Trịnh Thiên Ngọc không nhịn được mà nhíu mày: “Mai Thùy Hân, cô có thể đừng có giống con nhím được hay không, động một chút là gai toàn thân đều dựng đứng thẳng hết cả lên, năm năm không gặp, ôn lại chuyện cũ cũng không được ư?”
Mai Thùy Hân hơi buông lỏng một chút: “Muốn ôn cái gì thì anh nói đi, tôi nghe đây.”
Trịnh Thiên Ngọc nhướng mày cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên điện thoại di động của anh ở trên bàn vang lên.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn màn hình điện thoại một cái, vội vàng nhận.
“A lô, Tư Hàn! Ừm, ba còn đang làm việc… Được rồi, lát nữa tan việc xong thì trở về sẽ mua cho con… Ba cũng nhớ con! Ngoan, phải nghe lời thím Trương… hôn cục cưng một cái… Tạm biệt!”
Tư Hàn! Trong đầu Mai Thùy Hân bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn hiền lành đáng yêu kia, trái tim cảm thấy ấm áp, nói đến thì cũng thật kì lạ, cô ở nước ngoài năm năm, ngủ còn thường xuyên nằm mơ thấy bạn nhỏ Tư Hàn!
“Là Tư Hàn gọi điện thoại cho anh hả? Có phải bây giờ đã lớn lên rất nhiều rồi không?” Mai Thùy Hân thật sự nhịn không được mà mở miệng hỏi Trịnh Thiên Ngọc.
Nụ cười trên mặt Trịnh Thiên Ngọc đầy cưng chiều: “Ừm, là điện thoại của Tư Hàn gọi tới, thằng nhóc này muốn tôi mua cho nó xe hơi nhỏ.”
Mai Thùy Hân cũng không nhịn được mà mỉm cười, trái tim tràn ngập sự dịu dàng:”Có ảnh chụp của Tư Hàn không? Cho tôi xem một chút được không?”
Năm năm rồi, lúc đó thằng nhóc còn dựa trong ngực cô hút từng dòng sữa thơm ngọt, không biết bây giờ lớn lên vóc dáng đã ra sao rồi.
Trịnh Thiên Ngọc nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Mai Thùy Hân, ánh mắt anh càng thêm nhu hòa, cầm điện thoại di động mở đến album ảnh, đưa qua cho Mai Thùy Hân: “Trong này đều là hình của thằng bé, cô xem một chút đi, có nhận ra được không?”
Mai Thùy Hân không kịp chờ đợi gì mà vội vàng nhận điện thoại từ tay Trịnh Thiên Ngọc, cúi đầu nhìn từng tấm ảnh.
Một cục cưng đáng yêu! Một đôi mắt to màu đen long lanh ánh sáng, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn muốn để cho người ta hôn một cái, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cười lên một cái là khóe miệng có hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
Mai Thùy Hân kiềm lòng không được mà cười cười, chỉ vào lúm đồng tiền trong bức ảnh của Trịnh Thiên Ngọc, nói với Trịnh Thiên Ngọc: “Anh nhìn cái lúm đồng tiền này đi, giống với anh như đúc luôn.”
Cô cũng không hề chú ý đến đến Trịnh Thiên Ngọc đã đứng ở bên cạnh cô, cùng xem ảnh với cô, cách xa cô chỉ có mười cm.
Trịnh Thiên Ngọc Nhìn ảnh chụp rồi lại nhìn sang Mai Thùy Hân, đột nhiên phát hiện dáng dấp của Tư Hàn và Mai Thùy Hân lại giống y hệt nhau, thái dương, hình dạng đôi mắt, mũi, cằm, đường cong mềm mại, không hề có chỗ nào không giống nhau!
Trong lòng Trịnh Thiên Ngọc hơi động.
“Trịnh Thiên Ngọc, có phải là thời gian mà anh dành cho thằng nhóc quá ít không, tại sao Tư Hàn lại cười ít như vậy.” Mai Thùy Hân có chút đau lòng mà chất vấn Trịnh Thiên Ngọc, Tư Hàn Mới có năm tuổi, tại sao trên mặt đều là vẻ u buồn.
Lúc đầu, Trịnh Thiên Ngọc cũng không hề cảm thấy vậy, nghe Mai Thùy Hân nói những lời này, cảm thấy có chút áy náy: “Tôi quá bận rộn, thật sự không có thời gian chơi cùng thằng bé, nhưng mà tôi có mua cho nó rất nhiều đồ chơi, trong nhà có đầy đồ chơi của nó luôn.”
Mai Thùy Hân tức giận: “Trịnh Thiên Ngọc, rốt cuộc là anh có biết làm ba là làm như thế nào không? Đồ chơi có thể thay thế tình yêu của ba mẹ hả?”
Sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc cũng có chút ảm đạm: “Tôi có thể cho thằng bé tình thương của ba, nhưng Tư Hàn không có mẹ, tình thương của mẹ, tôi thật sự không biết làm sao…”