Cưới Trước Yêu Sau

Chương 143




CHƯƠNG 143: AI THẢM HƠN

Mai Thùy Hân hít thở sâu, từ từ đứng dậy, ưu nhã vươn tay phải về phía Trịnh Thiên Ngọc, cười nhàn nhạt mà xa cách: “Giám đốc Trịnh, đã lâu không gặp.”

Giám đốc Trịnh.

Cô gọi anh là giám đốc Trịnh. con ngươi Trịnh Thiên Ngọc co rụt một chút, trong lòng đột nhiên cực kỳ đau đớn.

Năm năm, không có bất kỳ tin tức gì về cô. Anh không biết cô ở đâu, cũng không biết cô đang làm gì.

Cô hận anh tận xương cốt, anh biết.

Anh cũng thử buông tay, nghe lời ông, quen bạn gái chính thức và ổn định.

Đông đi xuân đến, hoa hồng nở rồi lại tàn, anh cho rằng mình đã từ từ quên rồi, đã tiếp nhận sự thật không có Mai Thùy Hân trong cuộc sống.

Nhưng, giây phút nghe thấy tên cô trong điện thoại Bùi Tuấn, trong lòng anh lại có sự run rẩy như điện giật.

Bây giờ, cô đang đứng trước mặt anh, nụ cười quen thuộc như vậy, ngay cả mùi hương tươi mát nhàn nhạt trên người cô, cũng giống với năm năm trước.

Nhưng, cô lại gọi anh là giám đốc Trịnh.

Trịnh Thiên Ngọc máy móc giơ tay ra, nắm bàn tay Mai Thùy Hân. Ngón tay cô hơi lạnh, cảm xúc tinh tế vẫn giống trước đây.

Trong lúc ngây ngốc, Mai Thùy Hân đã lễ phép mà nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay anh.

Lòng bàn tay trống rỗng, Trịnh Thiên Ngọc bản năng tìm kiếm ánh mắt Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân lại không nhìn anh, chỉ cười nói với Bùi Tuấn: “Giám đốc Trịnh đã tới tìm anh, vậy tôi đi trước đây. Hai người từ từ nói chuyện đi!”

Cẩm Tâm biết Mai Thùy Hân không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trịnh Thiên Ngọc, vội vòng cánh tay Mai Thùy Hân nháy mắt với Bùi Tuấn: “Vậy em và Thùy Hân đi trước đây, anh tiếp đón thật tốt giám đốc Trịnh đó!”

Hai người cầm túi, đang định rời khỏi bàn, chân dài của Trịnh Thiên Ngọc đi tới, chắn đường đi của Mai Thùy Hân: “Mai Thùy Hân, anh có chuyện muốn nói với em.”

Mai Thùy Hân cảm thấy bất đắc dĩ.

Thái độ vừa rồi của cô, đã thể hiện rõ ràng không muốn có tiếp xúc gì với anh nữa. Nhưng anh nói trước mặt như vậy, nếu cô còn khăng khăng muốn đi, có vẻ cô không phóng khoáng.

“Chuyện gì? Anh nói đi.” Mai Thùy Hân rũ mắt, tránh ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc.

“Cẩm Tâm, vừa nãy không phải em nói muốn đi vệ sinh sao? Vừa lúc anh cũng muốn đi, đi, cùng đi đi!” Bùi Tuấn thực sự là một người có tầm nhìn, vừa nghe Trịnh Thiên Ngọc có chuyện muốn nói với Mai Thùy Hân, lập tức kéo Cẩm Tâm đi.

Cẩm Tâm bị Bùi Tuấn kéo tới phòng vệ sinh, trách mắng: “Bùi Tuấn, anh làm gì! Để mình Thùy Hân với Trịnh Thiên Ngọc ở cùng nhau, ai biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì!”

Bùi Tuấn cười tà ác: “Người ta tình nhân cũ gặp mặt, chúng ta ở giữa làm gì? Đều không phải trẻ con nữa, nên làm gì không nên làm gì, còn cần em đến lo lắng?”

Cẩm Tâm còn muốn nói gì, miệng đã bị Bùi Tuấn chặn lại.

Dưới giàn hoa tử đằng, bầu không khí ngưng lại thành băng.

“Giám đốc Trịnh…” Mai Thùy Hân nhàn nhạt mở miệng, phá vỡ sự trầm mặc.

Trịnh Thiên Ngọc nói có chuyện muốn nói với cô, lại luôn không mở miệng, bầu không khí đè nén làm cô chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn.

“Năm năm trước, anh thiếu em một câu xin lỗi, luôn không có cơ hội để nói. Hôm nay vừa khéo gặp mặt, hy vọng em có thể tiếp nhận lời xin lỗi của anh.”

Giọng nói Trịnh Thiên Ngọc rất thấp, nói rất chậm, nhưng Mai Thùy Hân vẫn nghe rất rõ từng chữ.

Trong lòng hơi rung động, đã bị cô che giấu rất tốt, Mai Thùy Hân ngước mắt cười sáng lạn: “Giám đốc Trịnh, đều là chuyện quá khứ rồi, không lần lại nhắc tới nữa, người nên tiến về phía trước có phải không?”

Con người Trịnh Thiên Ngọc hơi u ám. Xem ra, cô quả thực đã quên sạch sẽ chuyện quá khứ rồi…”Tôi có chuyện đi trước, phiền thay tôi nói lời tạm biệt với Cẩm Tâm và Bùi Tuấn.” Giọng điệu Mai Thùy Hân rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay lại hơi run rẩy.

Cầm túi trên ghế, cố gắng làm bước chân của mình vững chắc và ổn định, Mai Thùy Hân đi nhanh ra khỏi quán cơm gia truyền.

Sắc hoàng hôn từ từ thẫm hơn, Trịnh Thiên Ngọc một mình đứng dưới giàn hoa tử đằng, gió thổi cánh hoa tím bay đi, rơi đây vai anh.

Cẩm Tâm và Bùi Tuấn đứng dưới tường hoa ngoài phòng vệ sinh, có chút đồng tình nhìn Trịnh Thiên Ngọc.

“Trịnh Thiên Ngọc có cần cô đơn vậy không a! Làm em cũng có chút đồng tình với anh ta rồi.” Cẩm Tâm cau mày, cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Bùi Tuấn nhìn Cẩm Tâm: “Em không phát hiện sau khi Mai Thùy Hân ra nước ngoài, Thiên Ngọc trầm ổn hơn rất nhiều sao?”

Cẩm Tâm ra sức suy nghĩ, ra sức gật đầu: “Đúng vậy! Đơn giản giống như biến thành người khác, trước đây anh ta chính là ông vui tự đại bá đạo máu lạnh, bây giờ cuối cùng có chút hương vị con người rồi.”

Bùi Tuấn nhéo nhéo mũi cô: “Nói bậy gì đó! Thiên Ngọc là anh em của anh, sau này không có phép nói xấu anh ta.”

Cẩm Tâm trừng mắt anh: “Thùy Hân còn là bạn từ nhỏ của em đâu! Anh ta năm đó hại Thùy Hân thảm biết bao, em nói xấu anh ta một ngàn câu cũng xứng đáng!”

Bùi Tuấn bĩu môi về phía Trịnh Thiên Ngọc trong bóng cây: “Em xem xem, bây giờ rốt cuộc ai thảm hơn?”

Cẩm Tâm nhìn nhìn Trịnh Thiên Ngọc, vui vẻ cười: “Đáng đời! Thùy Hân lãnh đạm với anh ta như vậy, đơn giản là thật sảng khoái!”

Bùi Tuấn lắc lắc đầu: “Phụ nữ các người, thật là thù dai!”

Cẩm Tâm đột nhiên nhớ tới: “Này, Trịnh Thiên Ngọc sao sẽ tìm được tới đây? Có phải anh tiết lộ hành tung của chúng ta không?”

Bùi Tuấn thật vô tội: “Vừa nãy lúc ăn cơm, anh ta vừa khéo gọi điện thoại tới, em gọi tên Mai Thùy Hân bị anh ta nghe thấy. Có lẽ lại thông qua hệ thống định vị tìm tới đây.”

Cẩm Tâm có chút kỳ dị: “Dụng tâm như vậy? Trịnh Thiên Ngọc không phải còn có ý tứ với Thùy Hân đi?”

Bùi Tuấn cuối cũng nghe không nổi nữa: “Thiên Ngọc đẹp trai, gia thế lại tốt, không ít phụ nữ xếp hàng đợi anh ấy sủng hạnh đâu! Mai Thùy Hân không phải tiên nữ, anh ấy thậm chí nhớ nhung không quên như vậy sao! Có lẽ chính là trong lòng có chút tự trách mà thôi.”

Cẩm Tâm gật gật đầu: “Tốt nhất là như vậy, Thùy Hân không thể tiếp nhận anh ta nữa. Em đã chuẩn bị một bó to đàn ông tốt đáng tin, đợi Thùy Hân ổn định, lập tức giới thiệu từng người cho cô ấy!”

Bùi Tuấn lập tức cảnh giác: “Sao em biết nhiều đàn ông tốt đáng tin như vậy? Cẩm Tâm, anh cảnh cáo em, em đừng sai một con toán bán một con trâu!”

Cẩm Tâm cười như hồ ly: “Hắc hắc, vậy anh phải ở cùng em nhiều hơn, canh chừng em kỹ một chút!”

Mai Thùy Hân dùng vài ngày để trang trí sắp xếp căn hộ nhỏ, tất cả vào quỹ đạo, cô mới bắt tay tìm công việc.

Cô gấp gáp không kịp đợi muốn bắt đầu cuộc sống mới.

Mai Thùy Hân có học vị truyền thông công cộng nước ngoài, lại có cơ hội làm việc một năm, sau khi nộp vài bộ sơ yếu lí lịch, rất nhanh đã nhận được thông báo mời phỏng vấn của công ty PR nổi tiếng Gia Ứng.

Hôm nay, Mai Thùy Hân đặc biệt mặc váy công sở, phối hợp với túi xách kinh điển Chanel 2.55, người trong gương, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt to long lanh, tóc màu nâu hạt dẻ xoăn tự nhiên, ngọt ngào lại không thiếu tài trí.

Mai Thùy Hân nắm bàn tay khích lệ mình trong gương: “Mai Thùy Hân, cố lên!”

Tòa nhà văn phòng của Gia Ứng nằm trong khu vực trung tâm CBD, cách nơi Mai Thùy Hân ở không tính là xa, dựa theo bản đồ tuyến xe trong thông báo phỏng vấn thì ngồi vài trạm tàu điện ngầm, đợi ra khỏi trạm tàu điện ngầm Mai Thùy Hân mới kinh ngạc phát hiện, tòa nhà văn phòng của Gia Ứng lại bên cạnh tòa nhà của Trịnh thị!

Mai Thùy Hân nhìn tường thủy tinh của Gia Ứng, lại nhìn tòa nhà trắng Trịnh thị, đột nhiên cảm thấy rất áp lực.

Nếu thật sự phỏng vấn thành công, sau này cô có phải sẽ thường xem gặp phải Trịnh Thiên Ngọc?

Mai Thùy Hân lắc lắc đầu, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi. Nơi tập trung các tòa nhà văn phòng như CBD, muốn ngoài ý muốn gặp ai đó, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

Điền đơn đến ở sảnh lớn, nhân viên dán nhãn “đến phỏng vấn” màu vàng trên tay áo cô, rồi cho cô vào.

Quầy lễ tân là một cô gái tràn đầy tươi cười, nhìn thấy Mai Thùy Hân thì làm tư thế tay khách sáo: “Mời cô đến phòng 2107 chờ người phòng vấn được không? Trà nước tôi sẽ mang tới cho cô sau.”

Cửa phòng 2107 mở to, bên trong có một bàn tròn nhỏ, bên cạnh bày kệ sách và cây xanh, bố trí rất ấm áp, không giống phòng phỏng vấn, mà giống thư phòng trong nhà.

Mai Thùy Hân lập tức có hảo cảm với Gia Ứng. Công ty này, hẳn là khá có tình người, tràn đầy tính nhân văn đi?

Đợi một lát, người phỏng vấn còn chưa tới. Ngược lại nhân viên lễ tân dùng khay nhỏ đựng nước chanh dây đi vào, Mai Thùy Hân cảm ơn nhân viên lễ tân, bưng nước chanh dậy tùy tiện đi đến bên cửa sổ, muốn xem phong cảnh bên ngoài.

Ánh mắt vừa lướt ngoài cửa sổ, sắc mặt đột nhiên có chút cứng ngắc.

Đối diện cửa sổ chính là tòa nhà Trịnh thị, CBD tấc đất tấc vàng, khoảng cách giữa các tòa nhà cao tầng rất gần, bóng người làm việc trong phòng đối diện có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Trịnh Thiên Ngọc, anh đang ở tầng nào? Anh lúc này đang làm gì? Có phải cũng đang đứng ngây ngốc đối diện cửa sổ không?

Mai Thùy Hân không nhịn được nhìn về phía tầng 18. Trước đây, lúc Trịnh thị chưa dọn tới CBD, phòng làm việc của Trịnh Thiên Ngọc ở tầng 18…

Một giây sau, Mai Thùy Hân bị hành động của chính mình dọa nhảy dựng.

Cô rốt cuộc đang làm gì! Lại bắt đầu tìm bóng dáng Trịnh Thiên Ngọc?

Mai Thùy Hân ảo não cốc đầu mình.

“Xin chào! Cho hỏi có phải cô Mai Thùy Hân không?” Cửa đang mở bị gõ nhẹ hai tiếng, Một người đàn ông giọng tao nhã hỏi.

Mai Thùy Hân đột nhiên quay đầu.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest đen, áo sơ mi hồng nhạt đang bước vào phòng, trong tay cầm đồ vật giống như sơ yếu lý lịch.

Giây phút nhìn thấy Mai Thùy Hân, anh ta dường như sững sờ một chút.

Là người phỏng vấn. Mai Thùy Hân vội chỉnh lại tâm trạng, đi đến mỉm cười bắt tay anh ta: “Chào anh, tôi là Mai Thùy Hân.”

“Tôi là quản lý bộ phận PR Lâm Nhất Phong. Mời ngồi!” Lâm Nhất Phong kéo ghế ngồi xuống trước, buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu.

Vị trí Mai Thùy Hân ứng tuyển chủ yếu là thiết kế hình tượng và tuyên truyền công cộng cho công ty lớn, bao gồm mở rộng và truyền bá qua mạng.

Mai Thùy Hân lúc ở nước ngoài trước đây từng làm công việc tương tự, phỏng vấn nói chuyện đầu đuôi rõ ràng, Lâm Nhất Phong rất hài lòng, lúc sắp kết thúc phỏng vấn trực tiếp nói: “Bối cảnh chuyên môn và kinh nghiệm làm việc của cô Mai rất phù hợp với công việc này. Cá nhân tôi rất hi vọng cô có thể gia nhập vào đội chúng tôi. Tôi sẽ thông báo cho HR sắp xếp hai vòng phỏng vấn tới cho cô, chúc cô thông qua thuận lợi!”

Lâm Nhất Phong nói vậy, cơ bản chính là trước mặt xác định muốn Mai Thùy Hân.

Phỏng vấn với cấp trên là vòng quan trọng nhất, chỉ cần qua một vòng này, những thứ khác chỉ qua loa.

Mai Thùy Hân cười sáng lạn với Lâm Nhất Phong: “Cảm ơn quản lý Lâm! Hai vòng phỏng vấn còn lại, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”

Lâm Nhất Phong cười gật đầu, đột nhiên thay đổi đề tài: “Mai Thùy Hân, cô còn nhớ tôi không?”