Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 54




Ôn Nhiên xử lý xong tài liệu trong tay thì cũng đã mười một giờ.

Cô mệt mỏi duỗi người. Khi cô vừa muốn đứng dậy đi rót một ly nước thi chuông điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt cô thoảng hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhanh chóng bẩm nút nhận, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Alo!” “Là anh đây, trưa nay anh có việc đột xuất nên không thể ăn trưa cùng em: Anh đã dặn vú Trương chuẩn bị cơm cho em, sau đỏ tiểu Lưu sẽ đưa cơm tới cho em.”

Giọng nói trầm ấm và quyến rũ xuyên qua điện thoại truyền tới đây. Chỉ một lời nói đơn giản, thể nhưng cũng đủ để nói lên sự tỉ mỉ và quan tâm mà anh dành cho cô.

Anh mắt Ôn Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, không muốn làm phiền vũ Trương vì thế cô vội vàng từ chối: “Đừng làm phiền vú Trương như thế, buổi trưa tôi xuống nhà ăn dùng com là được rồi.”

“Nếu em muốn ăn cơm trong nhà ăn thi phải đợi qua mấy ngày này đã.

Bây giờ em không chỉ phải chú ý trong việc ăn uống, mà còn không thể quá cực khổ được. Buổi chiều, Đàm Mục sẽ đến công ty của em.

Chuyện của công ty tạm thời em cứ để cho cậu ấy giải quyết đi.”

Mặc dù giọng nói của Mặc Tu Trần có chút ôn hòa, thế nhưng trong giọng nói vẫn có chút uy nghiêm và ngang ngược. Nghe thấy sự sắp xếp của anh, trong lòng Ôn Nhiên không nhịn được mà cảm thấy có chút ấm áp. Giống như cảm giác buổi sáng khi cô nhìn thấy bàn ăn mà anh đã đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Ôn Nhiên đang định nói gi đó, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc, “Tổng giảm đốc Mặc, đây là tài liệu mà anh đang cần. Đàm Mục có việc vi thế em mang đến cho anh đây.”

Có khẽ giật minh, giọng nói đó, cô nhớ là của Trinh Gia.

“Trước tiền cứ như thế này đi, bây giờ anh còn có chút chuyện cần giải quyết.”

Cô còn chưa kịp nói thì âm thanh của Mặc Tu Trần lại vang lên bên tai. Nói xong, anh nhanh chóng cúp máy.

Ôn Nhiên đưa điện thoại ra khỏi tai, nhìn thời gian cuộc gọi trên màn hình, hơi nhíu mày, mím môi, sau đó cất điện thoại đi.

Tại tập đoàn MS, Mặc Tu Trần không nhanh không chậm cất điện thoại đi, ảnh mắt anh nhìn về phía Trình Giai đang mim cười đứng trước màn làm việc, ngón tay thon dài mở tập tài liệu ra, thuận miệng hỏi một câu: “Đã quen với công việc chưa?”

Trình Giai cười thật tươi, đáp lời: “Trợ lý Đàm đã nói qua với em rồi, em vẫn đang làm quen từ từ. Tổng giám đốc Mặc, nếu em có chuyện gì không biết thì có thể đến hỏi anh sao?”

Nhin thấy anh với lấy cây bút bên cạnh, cô ta vội vàng đưa tay lên, gò má trang điểm tinh xảo hiện lên vẻ mong đợi.

Mặc Tu Trần nhận lấy bút, ký xuống một chữ ký như rồng bay phượng máu, ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nốt ruồi trên cầm cô ta, nhẹ giọng nói: “Được!”

Trình Giai vui mừng khôn xiết khi nghe thấy lời nói của anh: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc Mặc. Em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, sẽ không khiến anh phải mất mặt đâu.”

Mặc Tu Trần ừ một tiếng, sau đó đưa tập tài liệu lại cho cô ta, bảo cô ta có thể rời khỏi đó..

Trịnh Giai cầm lấy tập tài liệu, nhìn Mặc Tu Trần, ngập ngừng hỏi: “Tổng giám đốc Mặc, nghe nói buổi trưa anh sẽ gặp một khách hàng quan trọng. Em có thể đi cùng anh được không, em muốn học hỏi từ bây giờ. Ánh mắt Mặc Tu Trần nhàn nhạt nhìn cô ta, sau đó cầm lấy ly nước uống.

Đợi một lúc vẫn chưa thấy anh trả lời, vẻ mặt Trình Giai thay đổi một cái, âm thầm siết chặt tập tài liệu trong tay.

Mặc Tu Trần ưu nhã uống nước, sau đó đặt ly xuống bàn, lúc này mới mở miệng, giọng nói bình tĩnh: “Được rồi, buồi trưa cô đi cùng với tôi.”

Hai mắt Trình Giai sáng lên, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ không hề che giấu, nói: “Tổng giám đốc Mặc, bây giờ em sẽ quay về làm việc ngay.”

Lúc mở cửa ra, Đảm Mục cũng vừa khéo chạy tới tim Mặc Tu Trần,

Trình Giai nhẹ nhàng lên tiếng gọi “trợ lý Đàm” sau đó nhẹ nhàng rời khỏi đó.

Đàm Mục nghi ngờ quay sang nhìn Trình Giai, nhíu mày một cái, sau khi vào phòng làm việc, đóng cửa lại thi nhanh chóng hỏi: “Trình Giai trúng số độc đắc sao?”