Chương 400:
Khi Cố Khải đề cập đến điều này, giọng điệu của anh ấy hơi tệ, anh ấy nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần.
“Vậy thì cậu hãy dặn dò cô ấy, bảo cô ấy giữ bí mật.”
Giọng điệu của Mặc Tu Trần hờ. hững, anh không quan tâm đến Thẩm Ngọc Đình. Trước đó anh bắt gặp cô ấy, anh cũng đã dặn dò và bảo cô ấy đừng nói cho Nhiên Nhiên biết.
“Điều tôi lo lắng là Ngọc Đình bị cậu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, một ngày nào đó cô ấy sẽ không thể giữ bí mật, sẽ nói sự thật cho Nhiên Nhiên.”
Cố Khải luôn cảm thấy không yên, mặc dù Thẩm Ngọc Đình là em họ của anh nhưng anh ấy vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng. Ngọc Đình là một người phụ nữ kiêu hãnh và có lòng tự trọng cao, điều khiến anh ấy lo lắng nhất chính là sự cố chấp của cô ấy với Mặc Tu Trần.
Cô ấy biết thân thế của Nhiên Nhiên, cô ấy cũng biết Nhiên Nhiên và Tu Trần yêu nhau sâu đậm, nhưng cô ấy vẫn không muốn buông tay. Sau này sẽ ra sao, anh ấy thật sự không dám đảm bảo.
Mặc Tu Trần hơi cau mày, ánh mắt hơi lạnh: “Đó là chuyện của riêng cô ấy chứ có phải tôi bảo cô ấy phải thích mình đâu. Nếu không thì cậu có thể giới thiệu cho cô ấy một số anh chàng đẹp trai tài giỏi, để cô ấy thử giao lưu kết bạn, đánh lạc hướng cô ấy. Nếu không được nữa thì cử cô ấy đi ra nước ngoài bồi dưỡng, tốt nhất là ba đến năm năm hãy quay lại.”
“Cậu thật ác.”
Cố Khải nhìn vẻ mặt hờ hững của Mặc Tu Trần, anh ấy cho rằng sau khi anh và Nhiên Nhiên kết hôn, anh đã thay đổi.
Bây giờ, anh ấy đột nhiên phát hiện ra rằng anh vẫn là anh, không hề thay đổi. Chỉ khác là khi đối mặt với Nhiên Nhiên, anh dịu dàng và ân cần, còn đối mặt với người khác anh vẫn thờ ơ lạnh lùng.
Mặc Tu Trần liếc anh ấy, phản bác: “Thà tôi tàn nhẫn với cô ấy còn hơn thương hại cô ấy, đó mới là điều thật sự khiến cô ấy tổn thương.”
Đối xử với một người phụ nữ như Thẩm Ngọc Đình, chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy một chút, cô áy sẽ toàn tâm toàn ý trả giá, về điểm này anh vẫn rất rõ ràng.
Vừa rồi ở cửa bệnh viện, không phải anh không cảm nhận được Thẩm Ngọc Đình nhìn anh hai lần, chỉ là anh tự động bỏ qua mà thôi.
“Đúng vậy, cậu vẫn luôn hờ hững với Ngọc Đình, cũng chưa từng nói thích cô ấy. Nhưng cô ấy giống như trúng độc, u mê cậu không chịu tỉnh ngộ, tôi thật sự hết cách với cô ấy.”
“Cậu có thể cử cô ấy ra nước ngoài, tránh cho cô ấy không thể giữ bí mật.”
Tất cả sự dịu dàng và tình cảm của Mặc Tu Trần đều dành cho Ôn Nhiên, đối với Thẩm Ngọc Đình hay với những người phụ nữ khác đều không có gì khác biệt.
Thẩm Ngọc Đình ra nước ngoài, có thể giảm bớt một số rắc rồi. Khi ở nước ngoài, cô ấy có thể dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu y học, phân tán một phần tinh lực, không tự làm khổ mình nữa.
“Cô ấy vừa về nước không lâu, bây giờ tôi có thể lấy lý do gì để cử cô ấy ra nước ngoài chứ. Cậu cho rằng đi nước ngoài là chuyện tùy ý à, có phải đưa cô ấy ra nước ngoài du lịch đâu.”
Có Khải không vui trả lời.
“Trước mắt không phải có lý do sao?”
Mặc Tu Trần ném cho anh ấy một ánh mắt “cậu thật ngốc”, thờ ơ nói: “Chờ có kết quả của Nhiên Nhiên, cậu có thể lấy lý do này cử cô ấy ra nước ngoài. Như vậy, cậu cũng có thể xem cô ấy có thực sự chấp nhận Nhiên Nhiên là em họ của mình hay không, cũng không cần lo lắng cô ấy sẽ gây ra chuyện gì.”
Con ngươi đen kịt của Cố Khải loé lên sự sắc bén, anh ấy nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần: “Có phải cậu đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi?
Mặc Tu Trần không phản bác, anh dựa vào sô pha, cầm chén trà ở trước mặt lên uống: “Tôi không thích người phụ nữ tôi không yêu nhìn mình.”
“Tu Trần, cậu thật sự cuồng vọng tự kỷ, không ai có thể sánh bằng.”
Có Khải không biết phải diễn tả về anh như thế nào nữa, anh lại dám nói, anh không thích người phụ nữ mình không yêu nhìn mình, hèn gì anh lại đưa Trình Giai ra nước ngoài học tập.
Bây giờ, anh còn muốn đưa Thẩm Ngọc Đình ra nước ngoài, té ra một ngày nào đó anh cũng sẽ đuổi hết máy người bóng đèn này đi cho khuất mắt anh. Như vậy, anh và Nhiên Nhiên có thể trải qua thế giới hai người.
Sau khi khám sức khỏe xong, Mặc Tu Trân và Ôn Nhiên trở lại công ty, buổi chiều vẫn đi làm.
Buổi tối, Mặc Tu Trần có một cuộc xã giao, Ôn Nhiên không đi, cô đến bệnh viện thăm Bạch Tiểu Tiểu.
Khi Mặc Tu Trần nhận được cuộc gọi của Cố Khải, anh vừa mới kết thúc cuộc xã giao.
Nhìn thấy cuộc gọi của Cố Khải, anh cảm thấy lo lắng mà không thể giải thích được, anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hai giây mới nhắn nút trả lời: “Cố Khải, có kết quả kiểm tra rồi à?”
“Tu Trần, theo đề nghị lúc sáng của cậu, tôi nói cho Nhiên Nhiên biết hay là cậu nói.”
Qua điện thoại, Mặc Tu Trần không nhìn thấy biểu hiện của Cố Khải. Nhưng từ giọng điệu của anh ấy, anh nghe thấy sự nghiêm túc, tay cầm điện thoại của anh đột nhiên siết chặt.
Mặc dù ngay từ đầu anh đã biết kết quả sẽ không như ý, nhưng khi anh nghe Cố Khải chính miệng nói với mình, trong lòng vẫn không thể không chùng xuống.