Chương 349:
Dương Tân Phát bị cô chọc tức đến mức sắc mặt trắng xanh, trông rất đẹp mắt.
“Ôn Nhiên, tôi đã nhận được một báo cáo nặc danh nói rằng Mặc Tu Trần đã sử dụng vật liệu xây dựng kém chất lượng để sản xuất bã đậu. Chỉ cần bây giờ tôi cho người đi kiểm tra, cho dù vấn đề có lớn hay nhỏ thì Mặc Tu Trần cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Ngụ ý là ông ta hoàn toàn có thể chối đẩy mọi trách nhiệm cho Mặc Tu Trần.
Trong mắt Ôn Nhiên lộ ra vẻ nghiêm nghị: “Phó cục trưởng Dương đang uy hiếp tôi sao?”
“Cô có thể phối hợp.”
Dương Tân Phát không giấu giếm mục đích của mình.
Ôn Nhiên chế nhạo: “Tôi không hiểu, phải phối hợp với Phó cục trưởng Dương như thế nào?”
Thấy Ôn Nhiên hỏi như vậy, ông ta cảm thấy cô bị mình doạ sợ, ông ta đắc ý cười nhạo. So với Đàm Mục và Mặc Tu Trần, ông ta hoàn toàn không để Ôn Nhiên vào mắt, một người phụ nữ chưa thấy qua cảnh đời, hai ba câu đã lập tức doạ cô phải ngoan ngoãn phối hợp.
Ông ta cười nói: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần cô Ôn nói với gia đình người đã mắt là đã điều tra được vụ tai nạn, do tài xế thao tác không đúng cách, cộng thêm lỗi của chính hai công nhân nên đã dẫn đến vụ tai nạn, cho bọn họ một khoản phí bảo hiểm cao là được. Đương nhiên, số tiền này sẽ không để cho tập đoàn MS chỉ trả toàn bộ, Công trình Xây dựng số 1 Thành phố cũng sẽ đảm nhận một phần.”
Nói đến đây, Dương Tân Phát hơi dừng lại, thấy Ôn Nhiên không phản đối, ông ta liền hứa: “Từ bây giờ cho đến khi hoàn thành dự án cao óc thương mại, sẽ không có ván đề gì về chất lượng nữa.”
Hai mắt Ôn Nhiên lóe lên, khi Dương Tân Phát đang tự tin chờ cô đồng ý thì cô đột nhiên đứng lên, nhướng mày cười: “Phó cục trưởng Dương, tôi thật sự xin lỗi, tôi tin Tu Trần không phải là loại người ích kỷ, coi dự án như trò chơi. Tôi cũng tin chất lượng của cao ốc thương mại không có vấn đề gì, hơn nữa, tôi càng tin Cục giám sát Chất lượng không phải phó cục trưởng Dương có thể một tay che trời. Yêu cầu của ông, e rằng tôi không làm được, thời gian không còn sớm nữa tôi đi trước đây.”
Ở bàn bên cạnh, Thanh Dương và Thanh Phong nhìn thấy Ôn Nhiên đứng dậy cũng lập tức đứng dậy theo.
Sắc mặt Dương Tân Phát tái xanh, ông ta phản ứng lại, tức giận hét lên: “Ôn Nhiên!”
Ôn Nhiên đã đi được hai bước, cô xoay người lại, cười hờ.
hững nhìn khuôn mặt xanh mét của Dương Tân Phát: “Phó cục trưởng Dương còn có chuyện gì sao?”
Dương Tân Phát tức giận đến mức hô háp trở nên nặng nề, nghiền răng nghiền lợi nói: “Ôn Nhiên, chờ dự án tra ra chát lượng có vấn đề, cô nhát định sẽ hồi hận.”
Ôn Nhiên cau mày, đột nhiên cô lấy cây bút ghi âm mà Dương Tân Phát đưa cho cô, ấn nhẹ vào nó. Một giây sau, giọng nói của Dương Tân Phát vang lên, khuôn mặt vốn đã xanh mét của ông ta lập tức trở nên dữ tợn.
“Phó cục trưởng Dương, tôi sẽ thay ông giữ cây bút ghi âm này trước. Chờ tôi về nhà nghe nội dung ghi âm của ông xong sẽ trả lại cho ông sau.”
Nói xong, Ôn Nhiên không thèm quan tâm đến ông ta nữa, cô tao nhã rời đi.
Dương Tân Phát hung dữ nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, muốn giật lấy máy ghi âm, nhưng khi nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh cô lạnh lùng liếc nhìn mình, ý nghĩ đó của ông ta không thể không bị xua tan, chỉ đành nghiến răng căm hận.
“Ôn Nhiên, cô nhát định sẽ hồi hận.”
Nhìn thây bọn họ ra khỏi quán cà phê, ông ta nghiên răng bật ra một câu khác.
“Cô Ôn, vừa rồi cô làm rất tốt.”
Vừa lên xe, Thanh Phong đã kích động kêu lên, vừa rồi anh ta còn lo cô Ôn sẽ không chịu được lời uy hiếp của tên Dương béo kia, đồng ý yêu cầu của ông ta.
Suy cho cùng thì cô Ôn không biết gì về dự án này, vì lợi ích của sếp Mặc, rất có thể cô sẽ thoả hiệp.
Tuy nhiên, điều bất ngờ là cô Ôn không những không đồng ý yêu cầu của Dương Tân Phát mà còn ghi âm lời nói của ông ta.
Mặc kệ bản ghi âm mà Dương Tân Phát muốn cô Ôn nghe là gì, một khi bản ghi âm của cô Ôn được công khai, Dương Tân Phát sẽ bị hủy hoại!
Thanh Dương không lạc quan như Thanh Phong, anh ta cau mày thật chặt, lo lắng nhìn Ôn Nhiên: “Cô Ôn, bản ghi âm mà tên Dương béo kia muốn cô nghe là gì?”
Anh ta cảm thấy tên Dương béo kia có thể tìm đến Ôn Nhiên, chứng tỏ trong tay ông ta có thứ gì đó không có lợi cho sếp Mặc, hoặc có thể nói là thứ không có lợi cho tập đoàn.
Ôn Nhiên quay đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, qua lớp kính, cô thấy Dương Tân Phát đang trả tiền.
Tay cô ở trong túi siết chặt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đến tập đoàn, bút ghi âm nằm trong tay chúng ta, muốn biết thứ bên trong bút ghi âm là gì thì bất cứ lúc nào cũng được.”