Chương 340:
Bạch Tiểu Tiểu không vui nhìn cô.
Ôn Nhiên đứng dậy cởi áo khoác, mấy ngày trước cô ở lại đây, người thì về rồi mà quần áo vẫn còn ở đây, cô thay một bộ áo lông mặc vào.
“Tóc rối tung cũng không sao.”
“Cậu tưởng mình là gậy sắt à, làm sao mà không sao được. Không được, cậu bị dính mưa mà còn mặc quần áo ướt đi cả một đoạn đường, nhất định sẽ bị cảm, để Có Khải kê cho cậu một ít thuốc cảm lạnh đi.”
Bạch Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, bây giờ không có canh gừng cho cô uống, nếu bị cảm lạnh thì cũng không thể thiếu thuốc, tốt hơn là nên uống một ít thuốc để đề phòng.
Bây giờ tớ có bị cảm lạnh đâu.”
Ôn Nhiên không hài lòng kháng nghị, có bệnh đâu mà uống uống thuốc.
“Chờ cậu bị cảm lạnh thì đã muộn rồi. Nhiên Nhiên, cậu phải uống thuốc, tớ trừng phạt cậu về việc cậu bốc đồng bất chấp sự an toàn của bản thân. Cậu không biết bọn mình lo lắng cho cậu như thế nào đâu, vừa rồi, khi vừa nhìn thấy tin tức trực tiếp, anh trai cậu muốn đến công trường tìm cậu ngay lập tức, may mà có Lạc Hạo Phong giữ anh ấy lại.”
“Tớ biết.”
Cô y tá nở một nụ cười nhẹ, khi nói về Cố Khải, đôi mắt cô ấy sáng ngời, có thể thấy cô ấy rất ngưỡng mộ Có Khải.
Ôn Nhiên nhận lấy bát canh gừng từ tay cô y tá, độ ấm vừa vặn.
“Cảm ơn cô.”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi chỉ làm theo yêu cầu của bác sĩ Có thôi.”
Cô y tá cười lắc đầu.
Ôn Nhiên uống canh gừng xong rồi đưa bát cho cô ấy, cô y tá liếc nhìn bộ quần áo mà Ôn Nhiên đặt bên cạnh: “Cô Ôn uống canh gừng và cũng đã thay quần áo, bây giờ bác sĩ Cố đã có thể yên tâm được rồi.”
“Nhiên Nhiên, tớ thực sự ngưỡng mộ cậu đó nha, hai anh trai đều đối xử tốt với cậu như vậy.”
Sau khi y tá rời đi, Bạch Tiểu Tiểu cảm thán.
Ôn Nhiên liếc xéo cô ấy, nói đùa: “Nếu cậu cho rằng anh trai tớ tốt thì làm chị dâu tớ đi.”
“Được nha, nhưng mà cậu phải cho tớ cả hai ông anh của cậu mới được.”
Bạch Tiểu Tiểu cười bày ra vẻ mặt mê trai.
Ôn Nhiên cúi người, đưa tay nâng cằm cô ấy, xấu xa nói: “Được nha, trước tiên hãy để gia xem cậu đẹp như thế nào, sau đó để cậu chọn một trong hai người anh của tớ.”
Ở tầng khác, văn phòng của Có Khải.
Vết thương của Đàm Mục đã được băng bó, anh ấy cùng Ôn Cảm và Có Khải đang ngồi trên ghế sô pha.
Đàm Mục kể lại ngắn gọn vụ tai nạn ở trên công trường, cũng chỉ nói về những điều ít ỏi mà anh ấy biết, tình hình cụ thể còn đang điều tra, anh ấy cũng không biết rõ.
“Đàm Mục, cái chết của hai công nhân đó có thực sự là do thao tác không đúng cách không? Tôi thấy trên tin tức thấy người nhà của người đã khuất đã gây ra rất nhiều rắc rồi, nhà thầu bị bọn họ đánh chắc cũng phải nằm ở trên giường một tháng.”
Chân mày của Cố Khải hơi cau lại, vẻ mắt của Ôn Cẩm ở’ bên cạnh cũng nghiêm nghị: “Mặc Tu Trần có biết trên công trường đã xảy ra tai nạn không?”
Đàm Mục liếc nhìn anh, bình tĩnh nói: “Chắc là không biết đâu, tôi còn chưa kịp thông báo cho cậu ấy, nếu cậu ấy biết thì đã sớm gọi điện về rồi.”
“Vậy thì cậu hãy nói cho cậu ấy biết, để cậu ấy quay về xử: lý.”