Chương 338:
Ôn Nhiên không hề khó chịu, một nỗi buồn nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp, không giả tạo cũng không đạo đức giả, ngược lại khiến người ta thực sự cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này: “Tôi làm cho mọi người tin tưởng tôi, là vì tôi chỉ muốn giải quyết ván đề tốt hơn, bây giờ trời đang mưa…”
“Ôn Nhiên!”
Ôn Nhiên đang nói thì đột ngột dừng lại.
Trước ánh mắt của mọi người, cô đi về phía hai thi thể phủ vải trắng cách đó không xa.
Vẻ mặt Đàm Mục thay đổi, anh ấy lo lắng hét lên.
Ôn Nhiên đi đến một bên thi thể, ánh mắt của cô rơi vào trên tắm vải trắng ướt đẫm nước mưa, không nhìn rõ được dưới tắm vải trắng là tình trạng như thế nào, cô mím môi, thành khẩn cúi đầu trước thi thể ba lần.
Trong khoảng im lặng chỉ có tiếng đèn nháp nháy.
Sau khi lạy cả hai người ba lần, cô bình tĩnh nhìn người nhà bị cảnh sát ngăn lại: “Anh Vương, anh bằng lòng tin tưởng tôi không?”
Mặc dù ở trên công trường, Ôn Nhiên chỉ nhìn thấy hỗn loạn, nhưng từ sự quan sát vừa rồi, cô có thể nhìn ra hai người đã khuất đều biết nhau, chỉ cần Vương Diệu Huy đồng ý không gây chuyện, gia đình nhà kia cũng sẽ không gây rắc rồi.
Đúng như dự đoán, ánh mắt của những người đó hướng về Vương Diệu Huy.
Trong mắt Vương Diệu Huy lóe lên vẻ do dự, anh ta bắt gặp ánh mắt trong veo của Ôn Nhiên, cuối cùng đồng ý: “Cô Ôn, tôi tin cô. Mặc dù tên chủ thầu kia không có lương tâm, nhưng tôi tin cô Ôn và chủ tịch Mặc nhát định sẽ cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
“Diệu Huy, anh…”
Vương Diệu Huy quay đầu lại nhìn người đàn ông ở phía sau, trầm giọng nói: “Cô Ôn là người nói lời giữ lời, về việc này tôi có thể cam đoan. Cô ấy đã có thể nhanh chóng đến hiện trường, cam kết với chúng ta, chúng ta không thẻ không bằng một người phụ nữ.”
“Được, vậy thì cho cô ấy ba ngày, nếu điều tra không rõ ràng thì đừng trách chúng ta vô lễ Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không thay đổi: “Ba ngày là đủ rồi, tôi sẽ không để mọi người thất vọng.”
Cuối cùng thì gia đình người quá cố cũng đồng ý di dời người đã khuất đi, nhưng trong vòng ba ngày, hai người đó sẽ không được hỏa táng mà được đưa vào nhà xác trước.
Ôn Nhiên để Thanh Dương và Thanh Phong cùng người nhà quá cố đi giải quyết những việc còn lại, cô cầm lấy chìa khóa xe ở trong tay Dương Thanh, liếc mắt nhìn Đàm Mục đang theo sát mình, anh ấy bị thương cũng không đi bệnh viện, cô cau mày nói: “Đi, đến bệnh viện trước.”
Vừa rồi sự việc xảy ra quá đột ngột, cô còn không kịp gọi xe cấp cứu, xe cấp cứu tới công trường trước đó đã đưa chủ thầu bị người nhà người đã mắt đánh bị thương đưa đi bệnh viện rồi.
Vết máu trên trán Đàm Mục hòa vào nước mưa chảy xuống.
Anh ấy án tay lên vết thương rồi lên xe, nhờ có ánh đèn mà Ôn Nhiên mới có thể nhìn rõ sắc mặt anh ấy đang tái mét “Trong xe có thuốc cấp cứu, cho dù anh không đến bệnh viện thì cũng phải lên xe xử lý vết thương trước chứ, nếu bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
Cô không biết người đánh Đàm Mục bị thương có phải là Vương Diệu Huy hay không, nhưng cô nhìn thấy vết máu trên thanh sắt trong tay anh ta.
Lúc này, tay của Đàm Mục đã được gỡ ra, trên trán cũng lờ mờ hiện ra vết rỉ sét.
Đàm Mục mím môi, im lặng nhìn Ôn Nhiên đang cau mày.
Trong tình huống vừa rồi, anh ấy là một người đàn ông to lớn mà còn bị đánh lén, anh ấy còn không dám đánh lại đám người nhà đó, thời điểm Ôn Nhiên xuất hiện, anh ấy căng thẳng đến mức trào lên cỗ họng rồi.
Anh ấy nào dám rời đi nửa bước, trong lòng anh ấy chỉ nghĩ, nếu những người đó ra tay với Ôn Nhiên và cảnh sát không ngăn được thì anh ấy nên bảo vệ cô thế nào.
“Anh ngây người làm gì?”
Ôn Nhiên tìm ra thuốc cấp cứu, cô vừa ngảng đầu liền nhìn thấy Đàm Mục đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt cô trầm xuống, giọng điệu còn kém hơn trước.
“Tôi không sao, cứ đến bệnh viện là được, cô không cần xử lý vết thương đâu.”
Vết thương không quá nghiêm trọng, nếu thực sự nghiêm trọng, anh ấy cũng sẽ không thể trụ được lâu như vậy.
“Như vậy sao được, vét thương của anh còn đang chảy máu kia kìa, ít nhất cũng phải khử trùng trước đã, cầm máu rồi mới đến bệnh viện.”
Ôn Nhiên vừa lầu bầu vừa cầm bông gạc chạm vào trán anh ấy.
“Tôi tự làm!”
Khi ngón tay của Ôn Nhiên chạm vào trán, thân thể Đàm Mục cứng đò, anh ấy đưa tay lên che vét thương.
“Bỏ tay ra.”